Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 230: Ra Tay Trước (2)


Thấy thái độ của Lý Nhược Lan đã dịu đi đôi chút, Tô Nhuyễn nói tiếp: “Hơn nữa sau chuyện lần này, những người luôn đến tìm con vay tiền cũng sẽ ngừng nghỉ.”
Lý Nhược Lan không nói gì, nhờ phúc của nhà họ Lộc tuyên dương bốn phía, tất cả mọi người đều biết Tô Nhuyễn có tiền, đừng nói Tô Nhuyễn, ngay cả thân thích quăng tám sào không tới của nhà họ Lý bên kia cũng chạy tới tìm Lý Nhược Lan vay tiền.
Khi bà ấy ra ngoài mua đồ với người khác, mọi người đều cảm thấy bà ấy trả tiền là việc đương nhiên, ai bảo bà ấy có cô con gái lắm tiền chứ.
Tô Nhuyễn cười hì hì lắc lắc tay mẹ mình: “Yên tâm đi, lỡ như xui xẻo, không kiếm được tiền, không phải vẫn còn nhà họ Lộc gánh vác sao?”
“Nhà họ Lộc?” Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Lý Nhược Lan mở miệng: “Mẹ nghe nói hôm qua Lộc Thải Hà đã ra ngoài, bà ta là loại người khó chơi, con không đề phòng bà ta tới gây phiền toái, còn định gây phiền toái cho người ta?”
Tô Nhuyễn nói: “Có đi mà không có lại quá thất lễ, không lý nào luôn để bọn họ gây phiền toái cho con, hơn nữa chắc chắn Lộc Thải Hà sẽ tới gây phiền toái.”
“Mẹ đã từng nghe qua câu này chưa?”
Ngôn Thiếu Thời tích cực giơ tay phát biểu: “Tiên hạ thủ vi cường!”
Tô Nhuyễn khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Đi con đường của kẻ địch, khiến kẻ địch không còn đường nào để đi.”
Đúng như Tô Nhuyễn dự liệu, nhà họ Lộc chưa bao giờ vứt bỏ ý định gây phiền toái cho cô.
Đặc biệt là sau khi biết chuyện Ngôn Thiếu Dục nhận thầu công trình.
Xưởng thép Đông Cương chỉ cách thôn Lý một con đường, sau khi nhận thầu công trình việc đầu tiên Ngôn Thiếu Dục phải làm chính là tuyển người, tất nhiên gây ra động tĩnh không nhỏ rồi.
Công trình hơn năm mươi vạn, không vay tiền bất kỳ người nào, trong mắt người nhà họ Lộc, vậy thì chỉ có một khả năng, tiền Tô Nhuyễn dùng chính là tiền ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại.
Với người nhà họ Lộc vẫn luôn coi số tiền ấy là tiền của mình mà nói, chuyện này chắng khác nào Tô Nhuyễn tiêu tiền của mình, sao bọn họ có thể chịu đựng.
Trước đó ý tưởng xấu nhất của bọn họ chẳng qua cũng chỉ là TÔ Nhuyễn bỏ tiền ra mua đồ trang sức, mua thêm gia cụ. Nhưng những thứ đó đều là tài sản, để cũng không hỏng, sau này lấy về cũng được.
Còn về tiền tiêu vặt khác, một cô gái như cô có thể tiêu hết bao nhiêu.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến, Tô Nhuyễn lại lấy ra hẳn mười mấy hai mươi vạn cho nhà họ Ngôn bao thầu công trình.
Lộc Mãn Cát chau mày: “Thằng điên kia đúng là thần kinh rồi, mới kết hôn chưa bao lâu đã dám tùy tiện lấy ra nhiều tiền như vậy cho Tô Nhuyễn. nếu như công trình thua lỗ, chẳng phải hai mươi mấy vạn kia đều ném đá trên sông sao?”
Lâm Mỹ Hương nói: “Thằng điên kia căn bản không giữ được tiền, tôi thấy nó có bao nhiêu đều cho hết Tô Nhuyễn.”
Lời này vừa nói ra, mọi người càng sốt ruột.
Lộc Mãn Cát nói: “Tạm thời không quản được những thứ khác, trước mắt phải quản công trình này đã, hai mươi mấy vạn đó, không thể để nhà họ Ngôn ném đá trên sông.”
Lộc Mãn Ý cậu Ba nhà họ Lộc nói: “Nhận công trình chỉ cần làm tốt, thật ra không có khả năng thua lỗ.”
“Em nghe bạn mình nói, làm xong công trình kia là có thể kiếm được trên dưới hai mươi vạn.”
Mọi người cả kinh, đối với nhà họ Lộc mà nói, hai mươi mấy vạn là số tiền rất lớn.
“Chẳng trách Thải Hà làm ầm ĩ như vậy người nhà họ Lý vẫn không sợ thằng điên kia, chắc chắn đã biết trước về số tiền này.”
Trơ mắt nhìn người khác dùng tiền nhà bọn họ kiếm đồng tiền lớn, Lâm Mỹ Hương tức giận vỗ bàn: “Chúng ta cứ nhìn như vậy sao? Mọi người có biện pháp nào tốt không?”
Lộc Mãn Cát thở dài: “Có thể có biện pháp nào?”
Bởi vì Lộc Thải Hà làm ầm ĩ lần đó, hiện giờ người nhà họ Lộc bọn họ đều không dám ngẩng đầu trong khu tập thể. Đầu năm lãnh đạo còn gọi ông ta tới nói chuyện, bây giờ ông ta thận trọng từ lời nói tới việc làm còn không kịp, sao dám đi trêu chọc hai kẻ sát thần kia.
Cậu ba Lộc Mãn Ý cũng rơi vào tình trạng tương tự, đầu năm nay đơn vị có một đợt biến động nhân sự quan trọng, bây giờ đừng nói là mong thăng chức, ông ta chỉ cầu lãnh đạo nể tình ông ta vất vả nhiều năm như vậy, đừng cắt chức ông ta là tốt lắm rồi.
Vì giữ việc làm người nhà họ Lộc đều rụt rè cẩn thận, nhưng mà muốn bọn họ trơ mắt nhìn Ngôn Thiếu Dục tiêu tiền nhà bọn họ, bọn họ lại không cam tâm.
Khi bọn họ đang vắt óc nghĩ cách, thì một tiếng khóc nháo bén nhọn từ bên ngoài truyền đến: “Cha ơi, mẹ ơi, hai người phải làm chủ cho con…”
Là Lộc Thải Hà.
Mọi người không hẹn mà cùng nhăn mày, Lộc Mãn Cát và Lộc Mãn Ý hiện rõ vẻ chán ghét và đau đầu.
Lâm Mỹ Hương vội vàng đứng dậy ra mở cửa, Lộc Thải Hà chạy vào, trực tiếp nhào vào lòng bà cụ Lộc: “Mẹ, mẹ phải làm chủ cho con, nhà họ Trịnh muốn ly hôn con!”
Ông cụ Lộc nổi giận: “Có chuyện gì không thể vào nhà nói tử tế sao, ở ngoài kêu la như vậy còn ra thể thống gì, ngại cái nhà này chưa đủ mất mặt à?”
Lộc Thải Hà lớn tiếng nói: “Ai mất mặt? Biện pháp đều do mọi người nghĩ ra, dựa vào đâu khi sảy ra chuyện, chỉ mình con mất mặt?”
Tuy rằng chỉ bị giam một tháng ngắn ngủn, nhưng hình như tính tình bà ta thay đổi không nhỏ, càng mẫn cảm càng cực đoan: “Lộc Minh Sâm, cái thằng đáng c.h.ế.t kia…”
Bà cụ Lộc che kín miệng đối phương: “Mày còn muốn vào tù lần nữa có phải không?”
“Con không vào tù cũng khác nào ngồi tù!” Tuy rằng kêu to như vậy, nhưng Lộc Thải Hà lại không dám mắng Lộc Minh Sâm nữa, chỉ khóc lóc la lối: “Con mặc kệ, biện pháp là do mọi người nghĩ ra, con làm giúp mọi người, bây giờ con mất việc rồi, nhà họ Trịnh còn muốn bỏ con, con như bây giờ mọi người đều có trách nhiệm!”
“Ngày nào mọi người còn chưa giúp con, con sẽ ở lỳ đây không đi nữa!”
Đừng nói Lộc Mãn Cát và Lâm Mỹ Hương, ngay cả bà cụ Lộc cũng không muốn sống cùng đứa con gái này, đối phương ở lại, cuộc sống đừng mong an ổn.
Lộc Mãn Ý nhìn dáng vẻ hỗn không tiếc của Lộc Thải Hà, đột nhiên nghĩ ra diệu kế: “Muốn việc làm không phải không có.”
Ông ta kể lại chuyện Tô Nhuyễn bỏ tiền, Ngôn Thiếu Dục nhận thầu công trình, cuối cùng nói: “Nói ra thì cũng là tiền của Minh Sâm, dựa vào đâu nhà họ Ngôn làm được nhà ta lại không thể?”
Ông ta nhìn sang Lộc Thải Hà, giải thích đơn giản về chuyện nhận thầu: “Đơn giản là mua nguyên vật liệu, để ý công nhân, đám chân đất ở thôn bên cạnh đều làm được, không lý nào em không làm được.”
“Cho dù không quản lý, ít nhất tiền kiếm được cũng nên chia cho nhà họ Lộc chúng ta một nửa đúng không? Đừng nói mười vạn, chỉ cần em lấy về hai ba vạn, lúc ấy xem bà mẹ chồng thấy tiền là sáng mắt kia của em còn ép em ly hôn không.”
Nghe thấy Ngôn Thiếu Dục cầm tiền của Lộc Minh Sâm để nhận thầu công trình năm mươi vạn Lộc Thải Hà đã rất giận rồi, nghe hết câu sau lại nhảy dựng lên: “Đó nhà tiền của nhà họ Lộc chúng ta, dựa vào đâu phải chia cho nhà họ Ngôn bọn họ một nửa?”
Nhìn dáng vẻ điên cuồng này của Lộc Thải Hà, mấy người nhà họ Lộc liếc nhau, trên mặt đều mang theo ý cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận