Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 394: Một Chiếc Chăn Cũng Đủ Rồi


Trên đường về nhà, y tá Mễ vẫn luôn cười không ngừng, giọng nói truyền đến rõ ràng từ sau mũ bảo hiểm: “Ai da, cũng chỉ có cô mới có thể dễ dàng khiến Lộc Minh Sâm bị thương như vậy.”
Tô Nhuyễn quay về phía sau, dùng mũ bảo hiểm gõ cô ấy một cái, thẹn quá hóa giận: “Cô còn nói nữa thì xuống xe, không chở cô nữa.”
Y tá Mễ ôm chặt eo Tô Nhuyễn chơi xấu, vẫn cất tiếng cười to như cũ: “Cô có trông thấy sắc mặt Bùi Trí Minh với đám Hách Đản không? Ha ha ha ha……”
“Lão Lục nhà tôi nói, đi làm nhiệm vụ không hề bị thương, kết quả…”
Tô Nhuyễn dẫm chân phanh, dừng xe, căm giận nói: “Xuống xe.”
Bà Trương cách vách nghe thấy đồng tĩnh, ra cửa nhìn, thấy hai người về cũng rất cao hứng: “A, đám đoàn trưởng Lộc đều trở lại rồi à?”
“Đã trở lại!” Y tá Mễ xuống xe, tháo mũ bảo hiểm ra, cười xán lạn, nói với mọi người, không có chuyện gì vui hơn là người bình nhung nhớ đã bình an trở về.
Bà Trương lại nhắc nhở: “Với nhiệm vụ kiểu này, khả năng bọn họ phải báo cáo đến khuya, hai đứa đừng sốt ruột, chuẩn bị chút đồ ăn đi.”
Hai người gật đầu thụ giáo, rồi ai về nhà nấy.
Tô Nhuyễn mở cửa phòng, đầu tiên đến xem bếp lò, bên trong chỉ còn lại vài đốm lửa mỏng manh.
Cô xúc hết tro than đi, ra ngoài nhặt vài cành củi mang về, rồi bỏ thêm mấy cục than vào. Chỉ trong chốc lát bếp lò đã nóng lên, căn phòng cũng dần dần ấm áp. Tô Nhuyễn đổ đầy nước vào ấm nhôm treo trên bếp lò, rồi đi lật tủ bát.
Trong khoảng thời gian Lộc Minh Sâm không có nhà, cô đã mua thêm một số đồ đạc, dù sao bây giờ cũng không giống khi mới đến, nếu muốn ở lâu dài không thể ăn mãi đồ ăn căn tin được, có thời gian rảnh, cô vẫn thích tự mình nấu ăn hơn.
Chỉ là nhà trệt hơi lạnh, cô đặt tạm tủ bát và bếp gas trong nhà chính, tuy rằng như vậy hơi chật chội, nhưng lại ấm áp và tiện lợi, cô chỉ cần đốt một cái bếp lò là đủ rồi.
Nếu sang năm vẫn ở tại nơi này, Tô Nhuyễn định sửa sang lại nhà cửa một lượt, dẫn vòi nước vào trong nhà, bên ngoài lắp một cái nồi hơi nhỏ, nối liền hệ thống máy sưởi, vậy thì có thể tách riêng phòng bếp, phòng khách, và phòng ngủ ra rồi, phòng vệ sinh cũng có thể kéo hệ thống máy sưởi, có điều những chuyện này phải chờ đến mùa đông, sau khi băng tan mới làm được.
Tô Nhuyễn vừa cân nhắc, vừa múc bột mì ra, bỏ thêm chút muối, trứng gà, và nước ấm vào, trộn đều.
Trong thời gian chờ bột nghỉ, cô sang phòng bên cạnh lấy một miếng thịt ba chỉ tới, thịt đông lạnh hơi cứng thật ra lại dễ thái, bắc nồi lên bếp cho chút dầu vào làm thành thịt rang.
Tô Nhuyễn định nấu món mỳ thịt rang Quảng Tây, ngày mùa đông được ăn một bát mỳ nóng hôi hổi, không còn gì sướng hơn.
Chỉ là nấu món này hơi phiền phức, ở nhà một mình cô lười nấu, bây giờ mới tìm được hứng thú.
Đồ trong tủ bát không hề ít, cô vẫn luôn chuẩn bị để chờ Lộc Minh Sâm quay trở về.
Xào thịt xong,c ô lại đập thêm hai quả trứng gà vào, làm thành trứng rán, cắt hình thoi.
Sau đó là rán đậu phụ, xào cà rốt khoai tây, ngồng tỏi, mộc nhĩ và rau kim châm đã thái nhỏ, cuối cùng lấy một chiếc nồi khác ra, bỏ hành gừng vào phi thơm, sau đó cho thêm dấm, thịt xào trước đó, và nguyên liệu khác vào thêm nước đun lên.
Đoàn trưởng Dư cách vách ngửi thấy mùi, không nhịn được hỏi: “Nhà ai nấu cơm thơm thế?”
Tô Nhuyễn không đáp, trên mặt lộ ra ý cười.
Sau khi nấu xong nước dùng, cô đặt nồi nước bên cạnh bếp lò giữ ấm.
Nước trong ấm nhôm đã sôi, Tô Nhuyễn rót vào phích nước nóng, chờ Lộc Minh Sâm về là có thể rửa mặt.
Sau đó cô múc thêm ấm nước nữa đun nóng, nhìn trái nhìn phải, lấy chăn dày trên xe máy xuống, mang vào nhà.
Tô Nhuyễn không biết hôm nay Lộc Minh Sâm sẽ về, nên chỉ mang theo một chiếc chăn, vốn dĩ định ngày mai tới lấy thêm một chiếc nữa.
Nhưng mà, hình như một chiếc cũng đủ rồi… Nhỉ?
Tô Nhuyễn mím môi, hai má nóng lên.
Khi ấm nước trên bếp lò lại lần nữa sôi ùng ục, Tô Nhuyễn rót vào túi chườm nóng, nhét nó vào trong chăn, chỉ trong chốc lát chăn đệm đã ấm cả lên.
Số nước dư lại cô dùng rửa mặt, lại lần nữa thêm than vào bếp lò, bắc kiềng lên bếp đặt nồi nước dùng vào giữa,
Khi ngẩng đầu nhìn lên, đồng hồ trên tường đã điểm chín tiếng.
Tô Nhuyễn lấy túi dụng cụ ra ngồi trên bàn học, vừa làm hoa tai vừa nghe băng học tiếng Anh.
Đến mười rưỡi, gió lạnh bên ngoài thổi mạnh, cửa sổ bị gió thổi kêu ầm ầm, như tiếng sói tru. Tô Nhuyễn đứng dậy kiểm tra một lượt, không có nơi nào lọt gió, sau đó thay sang bộ đồ ngủ bằng vải bông, chui vào ổ chăn ấm áp, dựa vào đầu giường, tiếp tục làm hoa tai.
Gần mười hai giờ, cuối cùng mới nghe thấy động tĩnh từ bên ngoài truyền đến.
Tô Nhuyễn khoác áo lông vũ, xuống đất, đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận