Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 370: Cô Chết Hay Cố Tuấn Phi Chết (2)


Trên đường mọi người vừa đi vừa đọc hết bài báo, nhìn thấy lời thổ lộ lớn mật của Tô Nhuyễn, Cao Phong và Tôn Siêu thật lòng hâm mộ không chịu nổi.
Khóe miệng Lộc Minh Sâm lại dần dần nghiêm lại, biểu cảm vui vẻ trên mặt gần như biến mất, Hứa Văn cảm nhận được anh đang cố gắng áp chế thứ gì đó, chứng cứ là bước chân đi nhanh như bay.
Mà người đi về phía giảng đường nhỏ không chỉ mình bọn họ. Hôm nay vốn dĩ Tô Nhuyễn là nữ chính, bây giờ Lộc Minh Sâm lại xuất hiện, câu chuyện lập tức đẩy về phía cao trào.
Bạn học biết tin đều vội vàng chạy tới giảng đường nhỏ xem náo nhiệt, có người ở gần đó nhanh chân hơn, còn tới trước đám người Lộc Minh Sâm.
Lúc này Cố Tuấn Phi đã gội sạch đầu, phun keo xịt tóc, vuốt một kiểu đầu rất ngầu, cũng thay sang áo len cao cổ màu xám, bên ngoài khoác áo da màu đen, kết hợp với quần jean, coi như ra dáng ra hình, nam nữ sinh đi ngang qua đều không nhịn được nhìn anh ta thêm vài lần.
Anh ta ôm đàn ghi ta, ngồi trên ghế đẩu, chỉ huy hai người bạn cùng phòng giúp đỡ: “Này, có phải chỗ đó hơi lệch không?”
Bạn cùng phòng giúp đỡ chỉnh lại cánh hoa hình trái tim ở chính giữa, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nói: “Lão Cố, cậu có phát hiện ra người xung quanh bỗng nhiên nhiều lên không? Bọn họ đều nhìn về phía bên này thì phải.”
Cố Tuấn Phi chỉnh lại cổ áo, khóe miệng cong lên: “Khả năng là lão Mộc kia nói luyên thuyên khắp nơi rồi.”
“Này, hình như bên trong sắp xong rồi nhỉ? Sao lão La vẫn chưa tới?”
Có người chạy vào trong xem thử, sau đó nhanh chóng ra ngoài nói: “Sắp xong rồi, lão La vừa kết chương trình.”
“… Được rồi, nhớ kỹ nhiệm vụ của mình, quay về chuẩn bị cho tốt, mọi người vất vả rồi! Tan họp!”
Tập duyệt xong một lượt, Tô Nhuyễn xoa xoa đôi chân hơi nhức mỏi, khẽ ho một tiếng, đi tới chỗ Triệu Yến Yến. Trốn tránh lâu rồi, cũng đã đến lúc nên dũng cảm đối mặt.
Nhưng mà Triệu Yến Yến lại không hỏi cô câu nào, mà quyết định nhất trí đối ngoại trước đã. Sau khi đọc xong bài báo, hiển nhiên cô ấy đã hiểu rõ nguyên nhân vì sao Bạch Khả Hân lại nhằm vào Tô Nhuyễn.
“Này, Tô Nhuyễn, không phải cậu nói kết quả sẽ biết nhanh thôi à? Sao vẫn chưa thấy chuyện gì? Mọi người sắp về hết rồi.”
Minh Kiều Kiều trêu đùa: “Tô Nhuyễn, hay là cô chạy nhanh đi, nếu không sẽ hối hận đấy.”
Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Bạch Khả Hân một cái: “Đàn chị, chị nghĩ thế nào?”
Sắc mặt Bạch Khả Hân lúc đỏ lúc trắng, cắn môi đang định nói chuyện, lại nghe thấy có người vừa ra ngoài nói: “Ơ, sao lại có quân nhân thế này?”
Hai mắt Bạch Khả Hân sáng ngời, sau đó nói với Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn, không muốn người khác biết trừ phi mình đừng làm, căn bản cô không xứng với anh Minh Sâm!”
Triệu Yến Yến trợn trừng mắt: “Hừ, Tô Nhuyễn nhà chúng tôi……”
Nhưng mà cô ấy còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy có người bên ngoài gọi: “Tô Nhuyễn, mau ra đây! Có người tìm.”
Giọng nói vừa hưng phấn vừa sốt ruột.
Bạch Khả Hân đã ra ngoài trước một bước, Tô Nhuyễn và Triệu Yến Yến liếc nhau, cũng đi theo.
“Anh Minh Sâm?” Giọng nói tràn đầy kinh hỉ của Bạch Khả Hân truyền đến, Tô Nhuyễn sửng sốt, bước chân lập tức nhanh hơn, gần như chạy thẳng ra ngoài.
Vừa ra khỏi giảng đường, liếc mắt một cái Tô Nhuyễn đã trông thấy Lộc Minh Sâm trong đám người, hình như anh vừa làm xong nhiệm vụ đã đi thẳng tới đây, trên người vẫn mặt đồng phục dã chiến.
Trong khoảnh khắc đối mặt với cặp mắt phượng kia, đột nhiên trái tim Tô Nhuyễn đập loạn nhịp. Lúc này cô mới biết mình nhớ anh đến mức nào, giây phút này cô phải dốc toàn bộ lực lượng, mím chặt môi, mới có thể khắc chế không làm ra hành động thất thố trước mặt công chúng.
Tô Nhuyễn hít sâu một hơi, đi về phía anh, nhưng mà vừa xuống cầu thang, đột nhiên bị rải cánh hoa tươi đầy đầu. Tô Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng lại, phía đối diện đã vang lên tiếng đàn ghi ta.
“Ngẫu nhiên tương phùng, hoan nghênh em đến bên đời anh, cùng anh vượt qua ngày tháng tốt đẹp…”
Đây là ca khúc của ca sĩ Phí Tường, mang tên “Đường tình của em và anh”, nghe nói là ca khúc thổ lộ kinh điển của nam sinh biết chơi ghi ta trong niên đại này.
Tô Nhuyễn choáng váng nhìn Cố Tuấn Phi ngồi giữa đống hoa tươi và nến đánh đàn ghi ta, không ngờ mình còn gặp phải cảnh thổ lộ trong truyền thuyết.
Hiển nhiên Lộc Minh Sâm cũng ngây người, Bạch Khả Hân đã chạy tới gần anh, giọng nói không giấu nổi hưng phấn: “Anh Minh Sâm, Tô Nhuyễn, cô ấy và…”
Lộc Minh Sâm hoàn toàn không để ý tới đối phương, cũng không đợi cô ta nói hết câu đã trực tiếp đi vòng qua, nhanh chân bước về phía Tô Nhuyễn.
Cố Tuấn Phi ở phía đối diện vẫn đang đàn hát thâm tình: “… Vẫn luôn nhìn anh như thế, vừa nhìn đã yêu…”
Nhìn cặp mắt phượng dần dần nheo lại, Tô Nhuyễn không tự chủ được khẽ nuốt nước miếng…
Là cô c.h.ế.t hay Cố Tuấn Phi c.h.ế.t đây, chắc là không có khả năng thứ ba đâu nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận