Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 326: Đối Thủ Cạnh Tranh (1)


Vì Tô Thanh Thanh nhờ người trong nhà đưa tiền tới, mẹ Hoắc đã biết nơi giấu tiền của cô ta, sau khi về nhà phát hiện ra tiền đã bị mẹ Hoắc thu hết, cô ta lập tức nóng nảy.
Tiền của cô ta, vì sao phải để mẹ Hoắc giữ.
Nhưng mà mẹ Hoắc lại ôn tồn nói: “Con dâu, không phải mẹ không trả cho con, chúng ta ở chung lâu như vậy, mẹ là mẹ chồng ác độc sao? Chỉ là Hướng Dương không ở nhà, con lại còn trẻ dễ xúc động, con muốn ăn thịt bò cứ nói với mẹ, mẹ nấu cho con.”
“Một mình con chạy tới tiệm cơm Tây ăn bò bít tết làm gì, miếng thịt chưa bằng lòng bàn tay tận hai trăm đồng…” Nhớ tới vụ này mẹ Hoắc vẫn lòng đau như cắt, số tiền đó đủ cho một nhà bốn người bọn họ dùng một tháng, đứa con dâu phá của này…
Hàng xóm cách vách nghe được, hít sâu một hơi: “Cái gì? Con bé ra ngoài ăn một mình hết hai trăm đồng?”
Sau khi tới thành phố Yến, người nhà họ Hoắc thuê hai gian phòng ở một khu tập thể cũ, Tô Thanh Thanh muốn thuê nhà lầu cơ, đáng tiếc không thuê được. Căn phòng hiện tại cũng phải khó khăn lắm mới hỏi thăm được, nhà cửa cũng tạm, khuyết điểm duy nhất chính là khu tập thể quá nhiều người.
Chỉ cần gió thổi cỏ lay là nhà nào cũng biết, căn bản không có không gian riêng tư.
Người nhà họ Hoắc vừa tới, mọi người đều chưa quen thuộc, nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn Tô Thanh Thanh như nhìn giống loài nào đó quý hiếm vậy, người này phá của thật đấy.
Tô Thanh Thanh lại không thể nói mình bị Lộc Minh Sâm hại, bởi vì cô ta lén lút ra ngoài, lúc này hoàn toàn không có cách nào biện giải.
Mẹ Hoắc lại không trách cứ cô ta, thậm chí còn tỏ vẻ thông tình đạt lý, bảo vệ: “Con bé đang có bầu, tôi cũng từng làm mẹ, cũng biết trong thời gian mang thai có đôi khi đột nhiên muốn ăn gì đó, thèm không chịu nổi, cũng không trách được con bé, chỉ là nhà chúng tôi còn nợ bên ngoài một đống, không gánh nổi tiêu pha như vậy.”
Bà ta thở dài: “Cũng trách Hướng Dương nhà tôi không biết cố gắng, nếu mỗi tháng có thể kiếm nhiều một chút, con bé sẽ không phải nhịn mồm nhịn miệng như vậy.”
Nói tới đây, bà ta nhìn bụng Tô Thanh Thanh nói: “Bây giờ điều kiện gia đình chúng ta chỉ có thế, con phải chịu ấm ức rồi. Thôi không tới tiệm cơm Tây nữa, để mẹ hầm thịt bò cho con được không? Đúng lúc hôm nay có chợ, để mẹ đi mua chút thịt bò mang về.”
Nói xong mẹ Hoắc đi ngay.
Người trong khu tập thể đều khen bà ta là mẹ chồng thần tiên, sôi nổi khuyên mẹ Hoắc không nên chiều con dâu như vậy.
Tô Thanh Thanh cũng bị thái độ của mẹ Hoắc làm cho ngượng ngùng. Thật ra hai đời cô ta chưa bao giờ gặp được người mẹ chồng nào thông tình đạt lý như bà ta, khó trách đời trước Tô Nhuyễn có thể ương ngạnh ở nhà họ Hoắc.
“Mẹ, con không muốn ăn nữa, chúng ta về phòng trước đi.”
“Không muốn ăn à?” Mẹ Hoắc nghĩ một lát, lại móc ra năm mươi đồng đưa cho cô ta: “Vậy con cầm tiền này tiêu vặt, không đủ lại hỏi mẹ, nhưng mà đừng đến mấy tiệm cơm Tây đắt đỏ kia nữa.”
“Yên tâm, tiền trong nhà mẹ chỉ giữ giúp con, đợi Hướng Dương về, thằng bé quản được con mẹ sẽ trả lại, người trong khu tập thể đều làm chứng cho con.”
Mẹ Hoắc nói như vậy, nhất thời khiến Tô Thanh Thanh cảm thấy mình còn đòi lại tiền có vẻ giống gây sự vô cớ, đành phải gật đầu, dù sao có việc cần dùng đến tiền lại hỏi mẹ Hoắc cũng được.
Mẹ Hoắc lập tức cười tủm tỉm đỡ cô ta vào nhà: “Mẹ biết ngay, con là đứa bé thông tình đạt lý mà.”
“Mẹ, mẹ xem con được thứ gì này.” Hoắc Hướng Mỹ hưng phấn chạy vào.
Mẹ Hoắc hỏi: “Thứ gì?”
Hoắc Hướng Mỹ lấy ra hai cái dây buộc tóc.
Phản ứng đầu tiên của mẹ Hoắc là: “Con gặp Tô Nhuyễn à?”
Bà ấy nhớ rõ thứ này, bởi vì bà ấy từng bảo chị dâu nhà mẹ đẻ làm nó để cạnh trang với Tô Nhuyễn, tuy rằng vì chị dâu xằng bậy cuối cùng thua lỗ, nhưng Tô Nhuyễn lại kiếm được tiền.
Sau này có lần Tô Thanh Thanh nhìn thấy nó, đã ngây người một lát, rồi bắt đầu nghiến răng nghiến lời, hỏi ra mới nói là Tô Nhuyễn học được cách làm thứ này từ cô ta.
Hoắc Hướng Dương cũng nói phía nam căn bản không có thứ này, lưu hành ở phương nam cái gì, đều do Tô Nhuyễn bịa ra gạt người, nhưng vì không chống lại được cái đẹp, người thích vẫn cứ mua.
Hiện tại, thành phố Yến có loại dây buộc tóc này, Tô Nhuyễn cũng ở thành phố Yến, cho nên phản ứng đầu tiên của mẹ Hoắc chính là Tô Nhuyễn đã mở rộng thị trường tới thành phố Yến.
Mẹ Hoắc nghĩ không sai, Hoắc Hướng Mỹ gật đầu nói: “Là Tô Nhuyễn, chị ta và một bà lão thọt chân bán hàng ngoài chợ. Hai cái đẹp hơn này một đồng rưỡi một đôi, loại bình thường thì một đồng hai cái.”
“Mẹ, con đứng ở đó đếm thử rồi, chưa tới một tiếng đã bán được hơn một trăm đồng.”
Hai mắt Hoắc Hướng Mỹ sáng lấp lánh: “Thứ đồ chơi này cùng lắm phí tổn chỉ một hai mao tiền, chị dâu, không phải chị nói Tô Nhuyễn học thứ này từ chị sao? Chúng ta cũng làm mang bán đi!”
Mẹ Hoắc lập tức động lòng, tuy rằng con trai đảm bảo có thể kiếm được tiền, nhưng từ khi thế chấp nhà cửa vay tiền ngân hàng, bà ta chưa từng ngủ yên một giấc, vừa rồi Tô Thanh Thanh còn hoang phí hơn hai trăm đồng, khiến lòng bà ta càng nóng như lửa đốt.
Nếu Tô Thanh Thanh biết làm……
Bạn cần đăng nhập để bình luận