Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 146: Trùng Hợp


Lộc Minh Sâm nhìn chằm chằm vào miệng vết thương trên tay Tô Nhuyễn, cuối cùng vẫn gọi một cô y tá đi ngang qua tới xử lý giúp.
Tô Nhuyễn nhìn thấy thế, cười không ngừng, người này ngây thơ quá.
Nhưng mà Tô Nhuyễn cũng không tiếp tục trêu anh, dễ nhận ra cảm xúc của đối phương vẫn chưa tốt lắm, khả năng mình yên tĩnh sẽ thích hợp hơn.
Hơn tám giờ sáng hôm sau, Tô Nhuyễn tới bệnh viện đón Lộc Minh Sâm. Vốn dĩ tưởng rằng qua một đêm cảm xúc của anh sẽ tốt hơn, nhưng không biết tối hôm qua lại xảy ra chuyện gì, mà áp suất trên người anh càng ngày càng thấp.
Anh mặc một bộ đồ dã chiễn rộng thùng thình, đương nhiên là hoàn toàn không có đai lưng rồi. Nghe thấy tiếng cô, anh nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, rồi lại rũ mắt xuống, nằm liệt trên xe lăn, dáng vẻ giống như có thể ngủ say bất cứ lúc nào.
Tô Nhuyễn bị dáng vẻ này của anh chọc cười: “Anh Minh Sâm, anh vẫn còn phản nghịch quá nhỉ?”
Hoàng Hải Uy vẫn luôn im như ve sầu mùa đông, vội vàng xách túi lên: “Chị dâu, quần áo và thắt lưng đều mang đủ! Ở chỗ này!”
Lộc Minh Sâm bất mãn nhìn anh ta một cái, Hoàng Hải Uy giả vờ không trông thấy, chỉ quay về phía Tô Nhuyễn nở nụ cười lấy lòng, xin đừng giận lão đại của bọn họ.
Tô Nhuyễn nghi ngờ hình ảnh trầm ổn đáng tin cậy, hiền lành thân thiết, giống như thần mà đời trước đám người Bùi Trí Minh nói về lão đại của bọn họ chỉ là mèo khen mèo dài đuôi.
Dù sao cũng tuyệt đối không phải anh chàng xấu tính trước mắt này, nhìn xem, anh ấy lăn lộn đám anh em nhà mình thành dạng gì rồi.
Tô Nhuyễn trực tiếp đặt sổ tay giới thiệu về vật liệu xây dựng và gia cụ lên đùi Lộc Minh Sâm: “Mẹ em đã mua phòng ở cho chúng ta rồi. lát nữa anh nhìn xem, mình thích trang hoàng theo phong cách nào.”
Nói xong cô liền đứng ra sau đẩy xe lăn. Lộc Minh Sâm cũng không phản đối.
Trong niên đại này vẫn chưa có studio ảnh cưới, chỉ có quán chụp ảnh.
Quán chụp ảnh Lý Nhược Lan hẹn trước cho bọn họ có tên Mona Lisa, là quán chụp ảnh theo phong cách tây lớn nhất tỉnh Đông Lâm, rất nhiều người đều tới quán ảnh này chụp ảnh cưới.
Ba gian cửa hàng sát đường được đả thông với nhau, khi Tô Nhuyễn đẩy Lộc Minh Sâm đi bên ngoài, đã có thể nhìn qua cửa sổ, thấy vài bộ váy cưới và tây trang dành cho nam nhiều kiểu dáng và màu sắc khác nhau bên trong.
Tô Nhuyễn dừng lại trước một bộ tây tràng màu hồng phấn: “Anh Minh Sâm, em cảm thấy nếu anh không mặc quân trang, mặc bộ này cũng không tồi.”
Lộc Minh Sâm vẫn luôn không để ý tới người khác, nghe vậy ánh mắt vô thức liếc nhìn bộ tây trang kia, chỉ một giây sau ánh mắt đã tối sầm lại.
Không biết Hoàng Hải Uy đã tự não bổ điều gì, môi anh ta mím chặt, vì nghẹn cười mà cả khuôn mặt và cơ bắp đều run rẩy.
Sau đó Tô Nhuyễn mới cười đẩy Lộc Minh Sâm vào quán chụp ảnh.
Nhưng mà khi cô nhìn thấy hai người đang đứng trước quầy tiếp tân, trong lòng lại không nhịn được thầm mắng một câu đen đủi.
Nghe thấy động tĩnh hai người kia quay đầu lại, bọn họ cũng sửng sốt.
Cuối cùng da mặt Tô Thanh Thanh vẫn đủ dày, rất nhanh đã làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, kinh ngạc vui vẻ chào hỏi Tô Nhuyễn: “Chị, trùng hợp thế, hai người cũng tới chụp ảnh cưới à?”
Hoắc Hướng Dương đứng thẳng lưng theo bản năng, dáng vẻ nhẹ nhàng phong độ, ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn giống như đang nhìn thiếu nữ tự sa ngã, mặt đầy phức tạp, khẽ than một tiếng: “Trùng hợp quá.”
Tô Nhuyễn không nhịn được trợn mắt khinh bỉ.
Sau khi nhà họ Lộc tới Tô Gia Câu cầu hôn không lâu, hai ngày sau hai người này cũng lặng yên không tiếng động định ra chuyện hôn sự.
Lý Nhược Lan nói ra cô mới biết chuyện này.
Thật ra Liêu Hồng Mai muốn làm lớn giống Tô Nhuyễn, nhưng căn bản nhà họ Hoắc không đồng ý, thứ nhất là vì không hài lòng Tô Thanh Thanh, thứ hai là thật sự sợ Võ Thắng Lợi.
Võ Thắng Lợi chịu thiệt lớn như vậy ở chỗ Tô Nhuyễn, anh ta không thể trêu vào Tô Nhuyễn, chỉ có thể dốc sức trả thù nhà họ Tô và nhà họ Hoắc, đặc biệt là Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương.
Cũng may chuyện Võ Thắng Lợi quyên hai mươi vạn bị đưa tin khắp nơi, rất nhiều phóng viên của báo đài lớn nhỏ tranh nhau chạy tới huyện Khai Vân. Võ Thắng Lợi vừa tiếp nhận phỏng vấn, vừa bị Võ Đại Minh ân cần dạy bảo, đã thu liễm rất nhiều.
Nhưng mà đám chó săn của anh ta vẫn quấy rầy gây chuyện với hai nhà Tô Hoắc, từ trước tới nay chưa từng dừng lại.
Hoắc Hướng Mỹ bị dọa sợ tới mức phải ở lại trường học không dám về nhà.
Người nhà họ Hoắc khổ không nói nổi, oán khí mọc thành cụm, tất nhiên không có sắc mặt tốt với đầu sỏ gây họa Tô Thanh Thanh rồi. Có thể đồng ý cưới cô ta đã là tận tình tận nghĩa.
Ý của mẹ Hoắc là tổ chức đơn giản chút, hai người đăng ký kết hôn xong thì mau chóng xuống phía nam làm thuê, cũng tiện thể thoát khỏi sự quấy rầy của Võ Thắng Lợi.
Liêu Hồng Mai không còn cách nào khác, chỉ có thể bóp mũi nhận.
Kết quả ở ngay mấy ngày trước, đột nhiên nhà họ Võ bị lục soát, tất cả người trong nhà đều bị bắt lại, nghe nói hành vi phạm tội nhiều không kể xiết, ba hệ thống Công – Kiểm – Pháp đều vì chuyện nhà họ Võ mà run rẩy.
Quần chúng nhân dân lại rất vui vẻ, đương nhiên nhà họ Hoắc và nhà họ Tô cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận