Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 429: Họ Xem Nữ Chúng Ta Xem Nam


Hơn mười giờ sáng, Tô Nhuyễn cầm bánh souffle mình làm qua nhà đối diện, giúp y tá Mễ chuẩn bị tiệc sinh nhật.
Chỉ một lát sau cô giáo Hàn cũng tới, hốc mắt hơi đỏ.
Y tá Mễ nhíu mày hỏi: “Cô làm sao vậy? Lại cãi nhau với đoàn trưởng Dư à?”
Cô giáo Hàn hơi xấu hổ, xoa xoa mắt: “Rõ vậy sao?”
Thấy Tô Nhuyễn và y tá Mễ gật đầu, cô ấy cũng không giấu giếm nữa, mở miệng tâm sự: “Tôi thật sự không muốn sống với anh ta nữa.”
Tất nhiên y tá Mễ khuyên hòa không khuyên chia rồi: “Đang yên đang lành lại làm sao vậy? Không phải mấy hôm trước vừa tạ tội với cô sao?”
Nghe ý tứ này, có vẻ hai người cãi nhau không phải chuyện ngày một ngày hai.
Thấy Tô Nhuyễn không hiểu, y tá Mễ hộ giải thích cho cô nguyên do.
Hóa ra là vì mùng một tết đoàn văn công tới biểu diễn an ủi, đoàn trưởng Dư lại lần nữa cố ý lên sân khấu tặng hoa cho cô gái tên Tiểu Vũ kia, biểu diễn kết thúc còn cố ý tới nhà ăn ăn cơm, trêu chọc pha trò với đám con gái trong đoàn văn công.
Đúng lúc bị cô giáo Hàn gặp được, vì thế đã cãi nhau một trận, náo loạn hơn một tuần, mấy ngày hôm trước đoàn trưởng Dư vừa xin lỗi vừa đảm bảo sẽ không có lần sau, cô giáo Hàn mới hơi nguôi giận.
“Rõ ràng tôi đã cố ý nhắc nhở anh ấy.” Cô giáo Hàn cả giận: “Các cô chưa gặp cô nàng Tiểu Vũ kia nên chưa biết thôi, khi nói chuyện hận không thể ghé sát vào tai anh ấy.”
“Nhưng mà lão Dư lại khăng khăng nói cô ta là kiểu người tính cách thoải mái, đối xử với ai cũng như vậy.”
“Hôm trước vừa xin lỗi xong…” Nói tới đây, cô giáo Hàn không nhịn được hốc mắt lại đỏ lên: “Kết quả sáng ngay nghe nói người của đoàn văn công sắp tới, anh ta liền nói trưa nay tôi cứ ăn cơm bên này, anh ta dẫn con đến căn tin ăn cơm.”
“Cơm tôi đã nấu sẵn cho anh ta rồi, đâu cần tới nhà ăn? Đừng cho là tôi không biết anh ta có ý đồ gì, anh ta chỉ muốn ngẫu nhiên gặp được đám con gái trong đoàn văn công thôi!”
Cô giáo Hàn thương tâm nói: “Tôi cảm thấy may mà anh ta ở bộ đội, vì có kỷ luật anh ta mới không làm xẳng bậy, nếu để anh ta bên ngoài, không biết còn trăng hoa đến mức nào.”
Y tá Mễ thở dài: “Có lẽ không phải loại người trăng hoa, chỉ là thích xem con gái nhảy múa khiêu vũ thôi. Giống lão khờ nhà tôi, cũng thích Mao Oánh Oánh không chịu nổi, mỗi lần thấy cô ta đều kích động như biến thành người khác.”
Cô giáo Hàn lắc đầu, dáng vẻ nản lòng thoái chí: “Không giống nhau, anh ta thích đám con gái đó sùng bái anh ta.”
Nói xong cô ấy sờ lên mặt mình: “Có đôi khi tôi cũng cảm thấy bản thân rất phiền, hơn ba mươi tuổi, con trai cũng mười tuổi rồi, anh ta thích làm gì thì làm đi, quan tâm đến anh ta làm gì?”
“Nhưng mà trái tim tôi, hoàn toàn không do tôi khống chế, luôn khó chịu như chạm vào nước sôi, đặc biệt nghĩ đến năm đó khi mới kết hôn, anh ta săn sóc mọi bề…” Cô ấy thở dài: “Đàn ông thay đổi thật sự quá nhanh.”
Nhìn dáng vẻ tự sầu tự oán của cô ấy, Tô Nhuyễn không khỏi nhớ tới bản thân đời trước, cô cũng từng ngây ngốc giao cả trái tim mình cho người khác, gần như đánh mất chính mình.
Sau này nhớ lại, cảm thấy đúng là ngốc không chịu nổi.
Cô không chắc chắn đoàn trưởng Dư có phải loại người giống cô giáo Hàn nói, chỉ vì kỷ luật quân đội hay không, nhưng mà anh ta biết rõ cô giáo Hàn quan tâm mình, để ý mình, còn hay ghen, nhưng vẫn không hề cố kỵ như cũ, hiển nhiên cũng không để tình cảm của cô ấy trong lòng.
Hoặc là tình yêu của cô giáo Hàn khiến anh ta chắc chắn, dù anh ta đối xử với đối phương thế nào, cô ấy vẫn sẽ đứng tại chỗ một lòng chờ anh ta.
“Đoàn trưởng Dư, định đi đâu thế?” Bên ngoài nhà, bà Trương mở miệng hỏi.
Đoàn trưởng Dư cười nói: “Bộ đội có chút việc.”
Cô giáo Hà nghe thấy thế, lập tức cắn chặt môi.
“Cô giáo Hàn.” Tô Nhuyễn nhìn cô ấy, cười nói: “Hôm nay chiêu đãi đoàn văn công, có phải nhà ăn có rất nhiều món ngon không? Trưa nay chúng ta cũng đến nhà ăn mua đồ mang về nhé.”
Cô giáo Hàn cho rằng Tô Nhuyễn bảo cô ấy đi bắt đoàn trưởng Dư về, do dự một lát mới dùng sức lắc đầu, ủ rũ nói: “Được rồi, tùy anh ta đi. Hôm nay chúng ta tổ chức sinh nhật cho Mễ Duyệt, đừng vì chuyện của tôi khiến mọi người mất hứng.”
“Chúng ta đi mua đồ ăn, liên quan gì đến đoàn trưởng Dư?” Tô Nhuyễn cười: “Huống hồ, đoàn văn công đâu phải chỉ có đám đàn ông bọn họ mới có thể xem, con gái chúng ta cũng có thể.”
Cô hỏi y tá Mễ: “Có phải trong đoàn văn công có cả nam không? Hơn nữa ai cũng tuấn tú nhỉ? Tôi còn chưa gặp lần nào đâu.”
Hai mắt y tá Mễ sáng lên, cô ấy cũng có người mình thích: “Không biết lần này Lý Nghị kia có tới không, vô cùng đẹp trai, giọng hát cực kỳ dễ nghe.”
Lý Nghị xem như có chút danh tiếng trong phạm vi quân khu.
Tô Nhuyễn cười nói: “Nếu nhìn thấy anh ta, tôi sẽ xin chữ ký giúp cô, coi như tặng cô quà sinh nhật.”
“Thật sao?” Y tá Mễ cao hứng không thôi: “Vậy chúng ta mau lên, bọn họ đều ăn cơm lúc mười hai giờ.”
Tô Nhuyễn quay đầu hỏi cô giáo Hàn: “Cô thì sao? Có thích người nào trong đoàn văn công không?”
Cô giáo Hàn do dự một lát, mới nói: “Tôi cũng thích Lý Nghị.”
“Được, quyết định như vậy nhé.” Tô Nhuyễn cười nói: “Chúng ta đi tìm Lý Nghị xin chữ ký.”
“A, đúng rồi,” Tô Nhuyễn hỏi y tá Mễ: “Cô có máy ảnh nhỉ? Xin chữ ký nói không chừng còn có thể chụp ảnh chung.”
Cô kéo cô giáo Hàn lại gần, cười nói: “Thật ra cô rất xinh đẹp, chúng ta đều trang điểm một chút, phải đi chụp ảnh chung với minh tinh mà, có phải không?”
Y tá Mễ cực kỳ hưng phấn: “Nếu có thể chụp ảnh chung, chẳng phải sau này tôi có thể khoe khoang cả đời sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận