Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 115: Lễ Hỏi Phong Ba (1)


Tô Văn Sơn nhìn biểu cảm trên mặt ông cụ Lộc, vội vàng giảng hòa: “Nhuyễn Nhuyễn, đừng gây chuyện.”
Ông ta thật sự không ngờ Tô Nhuyễn còn có thể bắt chẹt được nhà họ Lộc, bây giờ nhà họ Tô bọn họ đã chiếm thế thượng phong, nói không chừng hôm nay thật sự có thể có được thu hoạch lớn!
Tâm trạng ông ta lập tức lâng lâng, mở miệng khuyên nhủ: “Minh Sâm, chú thấy khả năng là do ông nội và bác gái cháu nghe được tin đồn bậy bạ nên mới hiểu lầm, hôm nay vừa lúc mọi người đều có mặt ở đây, giải thích rõ là tốt rồi.”
Sau đó ông ta lại nghiêm túc giải thích lại một lần chuyện về Võ Thắng Lợi cho ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương, cuối cùng cười nói: “Chỉ cần là người sáng mắt sáng lòng, đều biết chuyện này không thể trách Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi, chẳng lẽ con bé quá xinh đẹp quá ưu tú cũng là sai sao?”
Ông cụ Lộc nhìn Lộc Minh Sâm đang ngồi trên xe lăn, cân nhắc một lát rồi mới mở miệng: “Đúng là không phải lỗi của Tô Nhuyễn.”
“Chỉ là… Dù sao chuyện này cũng lan truyền ầm ỹ khắp huyện rồi, thanh danh không tốt.”
Lộc Minh Sâm ngước mắt nhìn ông ta, thờ ơ nói: “Ông nội, không cần để ý đến chuyện không đâu ấy, mấy tin đồn linh tinh này, chỉ cần cháu viết báo cáo kết hôn gửi lên là có thể giải quyết hoàn toàn.”
Sau đó đột nhiên giọng anh trở nên ôn hòa, nói tiếp: “Bây giờ quan trọng nhất là thành ý của nhà họ Lộc chúng ta, nếu có thể đả động được cô ấy mới tốt.”
Ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương nghe xong, lập tức không dám lôi chuyện Võ Thắng Lợi ra nói nữa, chỉ là khi nhìn về phía Tô Nhuyễn, sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Tô Nhuyễn lại khẽ mỉm cười với bọn họ, hai mắt tỏa sáng, hiển nhiên là chuẩn bị giở trò tham lam.
Tô Văn Sơn cũng chú ý tới biểu cảm của Tô Nhuyễn, sợ cô lại ép nhà họ Lộc xin lỗi như vừa ép Đỗ Hiểu Hồng, khiến mọi chuyện đổ bể, vì thế ông ta vội vàng mở miệng trước khi cô kịp nói chuyện: “Sau này đều là người một nhà, chuyện va chạm như răng cắn vào lưỡi không thể tránh được, mỗi bên đều nhường một chút mọi chuyện đều sẽ qua.”
“Cũng đừng nhắc tới thành ý hay không thành ý nữa. Chúng ta cứ dựa theo tiêu chuẩn của nhà họ Lộc, không phải trước đó chú Lộc vừa cưới một cô cháu dâu sao? Điều kiện bên kia thế nào, Nhuyễn Nhuyễn nhà cháu cũng vậy là được.”
“Ông nói gì cơ?” Lâm Mỹ Hương vẫn luôn đề phòng Tô Nhuyễn mở miệng đòi hỏi tham lam, không ngờ người nói ra lời vô sỉ ấy lại là Tô Văn Sơn.
“Muốn giống Minh Vĩ nhà chúng tôi?”
Ông cụ Lộc cũng giận quá hóa cười: “Cháu dâu lớn nhà tôi là con gái lãnh đạo xưởng sắt thép, Tô Nhuyễn nhà cậu so được với người ta sao?”
Bà cụ Tô mở miệng nói: “Lời này không thể nói như vậy, xét về diện mạo, tài hoa Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi đều không kém, sang năm còn là sinh viên đó.”
“Con bé cũng chỉ kém người ta ở xuất thân thôi, điểm này đúng là không so được, chúng tôi bằng lòng lui một bước. Ban đầu nhà ông cho nhà vợ Minh Vĩ hai vạn tám ngàn tám tiền lễ hỏi nhỉ? Vậy cho Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng tôi một vạn tám ngàn tám.”
Lâm Mỹ Hương trưng ra vẻ mặt “Các người đừng mơ”, nói: “Thôi đi, một vạn tám ngàn tám, bà bán tôi đi cũng không đào ra được số tiền ấy.”
“Ba ngàn tám trăm tám mươi tám, nếu được thì nói chuyện tiếp, không được coi như xong.” Bọn họ muốn lung lạc Lộc Minh Sâm để cướp tài sản, nhưng còn chưa biết có thể lấy được số tiền kia của Lộc Minh Sâm hay không đâu, bắt bà ta đưa ra ngoài nhiều tiền như vậy là chuyện không thể nào.
Bà cụ Tô cũng không sốt ruột, ngược lại còn khuyên bảo: “Mỹ Hương này, cô làm như vậy là không thích hợp đâu.”
“Nhà cô có được như ngày hôm nay đều dựa vào cha mẹ Minh Sâm, dù thằng bé kết hôn phải bỏ ra nhiều lễ hỏi hơn so với Minh Vĩ nhà cô cũng không quá đáng, vậy mà ngay cả số lẻ nhà cô cũng không muốn cho, làm vậy không phải khiến Minh Sâm lạnh lòng sao?”
Bà cụ vừa nói vừa nhìn Lộc Minh Sâm với ánh mắt thương hại.
Lúc này Tô Nhuyễn mới phát hiện ra, bà cụ Tô có thể sinh ra được người như Tô Văn Sơn, hiển nhiên cũng không phải người đơn giản, chiêu thức châm ngòi chọc trúng chỗ đau này, lợi hại! Nếu nhà họ Lộc không cho, vậy thì sau này đừng mong có thể tiếp tục lui tới với Lộc Minh Sâm.
Tất nhiên cũng không cần phải nghĩ tới số tài sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại.
Ông cụ Lộc lập tức sa sầm mặt xuống, Lâm Mỹ Hương cũng vô cùng phẫn nộ: “Bà Tô, bà bớt ở đó bàn lộng thị phi…”
Nói xong bà ta quay sang giải thích với Lộc Minh Sâm: “Minh Sâm, cháu đừng nghe bà ta, nhà họ Tô đang muốn bắt chẹt làm tiền chúng ta đó.”
“Nhà chúng ta cho nhà chị dâu cháu hai vạn tám ngàn tám tiền lễ hỏi, thứ nhất là vì, từ sau khi đi làm tiền lương của Minh Vĩ đều gửi bác tích cóp.” Tiền trợ cấp của mày chưa đưa tao một phân nào đâu.
“Thứ hai, của hồi môn của chị dâu cháu chính là tủ lạnh máy giặt TV và một chiếc xe máy, cộng tất cả lại cũng được một vạn tám rồi, ngoài ra con gái nhà người ta gả sang còn mang theo một vạn nữa, nói ra thì chúng ta cho bên đó nhiều tiền lễ hỏi như vậy, nhưng người ta đều mang về nhà mình.”
“Cháu thử hỏi nhà họ Tô một chút xem, bọn họ định cho Tô Nhuyễn của hổi môn thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận