Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 439: Mất Trộm


Trở về tứ hợp viện, Diệp Minh và Đinh Lâu đều tới rồi. Hôm nay bọn họ cùng đi bày quán ở hội chùa với Triệu Lôi mới phát hiện ra ở hội chùa cũng có người bán đồ nhà bọn họ.
Triệu Lôi vẫn không muốn tin có người trong số bọn họ trộm đồ: “Có phải nhớ lầm không? Hay là bên phía Cung Tiêu Xã?”
Bọn họ cung cấp hàng cho hai Cung Tiêu Xã tư nhân và một tiệm tạp hóa lớn, cũng có khả năng là đối phương đem bán ở hội chùa, dù sao hội chùa một năm mới có một lần, lượng người qua lại không ít, bán giá cao hơn chút mọi người vẫn sẵn lòng bỏ tiền ra mua.
Diệp Minh lắc đầu nói: “Không phải, tình hình hàng hóa chỗ bọn họ thế nào, tôi hiểu rõ, hàng bọn họ vừa nhập còn chưa đủ bán, sao có thể mang ra hội chùa?”
“Hơn nữa hàng đưa Bách hóa Kim Hâm là do tôi tự mình kiểm tra, chắc chắn thiếu, tôi đoán những thứ khác cũng thiếu không ít.”
Hiển nhiên đối phương có âm mưu từ trước.
Vì thiếu nhân viên, hiện tại quy định quản lý ra vào kho trong tứ hợp viện vẫn chưa chặt chẽ.
Như Hoàng Tiểu Thảo, Ngưu Xuân Phân và Dư Tiểu Lệ, ba người nhận lương theo sản phẩm, theo quy định sau khi kiểm kê dì Phúc sẽ ghi chép lại. Bên phía Triệu Lôi cũng vậy, anh ta lấy hàng ra khỏi kho, do dì Phúc giám sát và ghi chép.
Nhưng dì Phúc đã lớn tuổi, mọi người lại ở cùng một nhà, đã dần dần quen thuộc, cộng thêm hai bên đều là gia đình quân nhân, cho nên kiểm kê giám sát tương đối lơi lỏng. Ví dụ như Triệu Lôi, anh ta có thể tự mình lấy hàng, tự mình ghi lại số lượng, dì Phúc chỉ liếc qua là được, có đôi khi còn không nhìn một cái.
Đặc biệt sau khi ký hợp đồng với bách hóa Kim Hâm, lúc nào nhà kho cùng chật hàng, nếu không kiểm kê kỹ càng, rất khó phát hiện ra thiếu đồ.
Chỉ là có lẽ đối phương không đoán được, Diệp Minh là người cẩn thận như vậy, mỗi loại đều nhớ rõ số lượng.
Đây chính là tệ đoan khó tránh khỏi của nhà xưởng gia đình, nên Tô Nhuyễn mới muốn mau chóng thành lập công ty chính quy, hỏi chính ủy Vương về người về quản lý kho hàng.
Vì phải cung cấp hàng cho Bách hóa Kim Hâm, đầu tiên ra vào kho bắt buộc phải nghiêm khắc, chỉ không ngờ lại xảy ra vấn đề nhanh như vậy.
Triệu Lôi thở dài: “Tôi đi lấy sổ sách, chúng ta kiểm kê hàng hóa.”
Tô Nhuyễn nói: “Thôi.”
Bây giờ kiểm tra đối chiếu, không mất bốn năm ngày sợ không xong được, huống chi đã xác định thiếu đồ rồi, thiếu ít hay thiếu nhiều cũng như nhau cả.
“Tạm thời đừng để lộ chuyện này.” Tô Nhuyễn nói: “Đầu năm Diệp Minh không nhiều việc lắm, tạm thời quản chuyện xuất nhập kho.”
“Ngày thường nhà kho đều khóa cửa, khi cần ra vào kho mới mở ra, dì Phúc giám sát.” Tô Nhuyễn nhìn qua mọi người: “Công việc và tình cảm là hai việc khác nhau, tôi hy vọng mọi người đừng nảy sinh khúc mắc trong lòng, những quy tắc này vừa là hạn chế, vừa bảo vệ mọi người, ít nhất khi xảy ra chuyện, có thể chứng minh mọi người trong sạch.”
Mọi người không nói gì, nhưng nghĩ đến khả năng trong đám bọn họ có người là kẻ trộm, tâm trạng mọi người đều không tốt lắm.
Tô Nhuyễn lại không để chuyện này trong lòng, theo cô thấy, xảy ra vấn đề khi còn ít người cũng không phải chuyện xấu, hơn nữa chắc hẳn mấy người chính ủy Vương giới thiệu tới đều không có vấn đề về nhân phẩm, cô muốn làm rõ mọi chuyện rồi nói, lỡ vu oan cho người khác thì không hay.
Sáng sớm hôm sau cô vui vẻ chuẩn bị bảy bao lì xì, bao gồm cả dì Phúc, đến giờ làm việc phát cho mỗi người một cái.
Tuy rằng tiền bên trong không nhiều lắm, nhưng cuối cùng mọi người cũng vui vẻ hơn đôi chút. Triệu Lôi đưa bao lì xì cho Hoàng Tiểu Thảo, để cô ấy tiết kiệm cho con, hơn tháng nữa thôi là con bọn họ trào đời rồi.
Hơn chín giờ sáng Ngưu Xuân Phân và Dư Tiểu Lệ đến, hai người là người thành phố Yến, chỉ là nhà hơi xa bên này, đi một chuyến mất hơn hai tiếng, cho nên ngày thường đều ở lại tứ hợp viện tiện cho công việc, nghỉ lễ tết mới về nhà.
Hôm nay trên mặt hai người lại không có vẻ vui mừng sau tết, ngược lại giữa mày đều cất giấu u sầu.
Dư Tiểu Lệ còn trẻ, dễ nhận ra hơn chút, Ngưu Xuân Phân thì tương đối trầm mặc.
Dì Phúc tò mò hỏi một câu: “Hai đứa làm sao thế? Gặp phải chuyện gì à?”
Hai người kinh ngạc nhìn đối phương một cái, rõ ràng là ai sầu việc nấy, không phải vì cùng một chuyện.
Khi nhận được bao lì xì, cuối cùng trên mặt hai người mới có chút ý cười, sau đó nhiệt tình bắt tay vào làm việc.

Xong việc bên tứ hợp viện, Tô Nhuyễn tới chỗ chính ủy Vương thúc giục chuyện tìm người, Đinh Lâu đi tìm đội xây dựng sửa sang trang hoàng nhà máy, còn phải đi hỏi thăm chuyện máy móc theo yêu cầu của Tô Nhuyễn.
Trước đó Tô Nhuyễn nói với Lộc Minh Sâm, ba mươi mấy vạn tiền cổ phiếu có tác dụng quan trọng hơn chính là chỉ chuyện này. Tuy rằng đời này quen biết chú Cố theo kiểu khác, bắt đầu xây dựng sự nghiệp cũng khác, nhưng cô tin quan hệ giữa bọn họ sẽ không thay đổi.
Diệp Minh muốn ra ngoài tìm đường tiêu thụ khác, cũng là người thuộc phái hành động, sau khi ký hợp đồng với hai Cung Tiêu Xã và bách hóa Kim Hâm, cậu ta cầm hợp đồng đó đi đến những nơi tương tự, chỉ trong nửa tháng ăn tết, đã tìm thêm được ba cửa hàng ở khu vực khác.
Tuy rằng số lượng đơn đặt hàng không lớn lắm, nhưng cộng với đơn hàng cũ và cửa hàng nhà mình, cũng đủ cho đám Hoàng Tiểu Thảo bận rộn rồi.
Có điều tháng sau Hoàng Tiểu Thảo sinh em bé, tuy rằng bây giờ làm việc vẫn nhanh nhẹn, nhưng dù sao vẫn không tiện, không thể ngồi lâu, hơn nữa sau khi sinh xong cũng cần người thế chỗ.
Tô Nhuyễn từng cân nhắc, nếu chính ủy Vương tạm thời không tìm được, cô sẽ thuê trước hai người bên ngoài dùng tạm, lại không ngờ Ngưu Xuân Phân và Dư Tiểu Lệ như được lên dây cót, làm việc vô cùng chăm chỉ.
Hai người gần như bận rộn cả ngày lẫn đêm, không phải do Tô Nhuyễn yêu cầu, mà bọn họ tự giác.
Thật ra với tình hình tồn kho trước mắt, hai người không cần nỗ lực như vậy, nhưng bọn họ lại giống như so hăng hái vậy, trong thời gian làm việc người này không nghỉ người kia cũng không tạm dừng. Từ sáu giờ sáng đã bắt đầu dính vào bàn làm việc, thậm chí thời gian ăn cơm cũng không ra ngoài. Vì không nộp tiền ăn, Ngưu Xuân Phân tự mình mang lương khô đến.
Hình như năm nay cô ấy vô cùng thiếu tiền, đã xin với Tô Nhuyễn không ăn với mọi người nữa, như vậy sẽ tiết kiệm được mười đồn tiền cơm, mỗi ngày chỉ ăn lương khô mình mang theo.
Mà Dư Tiểu Lệ lại giống đang theo dõi Ngưu Xuân Phân, Ngưu Xuân Phân ngồi làm việc không đi, cô ta cũng không đi, vùi đầu vào công việc.
Ngưu Xuân Phân ngồi cũng rất giỏi, từ sớm đến tối, trừ thời gian gặm lương khô, đi vệ sinh ra, vẫn luôn tay luôn chân không ngừng nghỉ.
Dư Tiểu Lệ cắn răng theo kịp tiết tấu của đối phương, dần dần nảy sinh cảm xúc bực bội, sau đó mỗi ngày đều âm dương quái khí châm chọc vài câu, nhưng Ngưu Xuân Phân đều coi như không nghe thấy, cô thích nói thì cứ nói, tôi làm việc của tôi, không thèm để ý đến.
Đối với những việc này, chỉ cần không cãi nhau, không ảnh hưởng công việc, Tô Nhuyễn đều mặc kệ, dù sao bọn họ đều là người trưởng thành rồi, cô tin bọn họ có thể tự giải quyết việc riêng của mình.
Huống chi cô cũng không có nhiều thời gian và tinh lực quản quá rộng, sau khi khai giảng năm hai, môn chuyên ngành nhiều thêm, chuyện công việc đa số đều do Đinh Lâu và Diệp Minh xử lý.
Có điều một số việc vẫn phải do cô tự mình làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận