Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 485: Chị Hà Khéo Léo (1)


Bác sĩ Ôn đón được Tiểu Ba, không dám tiếp tục nuôi ở phòng làm việc, gã Lộc Minh Sâm lòng dạ hẹp hòi kia giống như thanh gươm của Damocles, cảm giác có thể lại lần nữa bắt cóc Tiểu Ba làm con tin bất cứ lúc nào.
Không hổ là bác sĩ tâm lý, bác sĩ Ôn liệu sự như thần, chuyện này để nói sau.
Tuy rằng Hứa Tử Yến ôm ý đồ riêng, nhưng không thể phủ nhận anh ta sắp xếp rất chu toàn.
Sau khi cha mẹ Nhan Diệu tới, đúng là cô ấy tự tại hơn nhiều, hơn nữa nhà bọn họ mua ở ngay gần nhà máy, Nhan Diệu đi làm rất thuận lợi, ngày nghỉ tới tìm Tô Nhuyễn chơi cũng tiện, khí sắc và cảm xúc đều tốt lên rõ ràng.
Tô Nhuyễn cũng yên tâm dành hết tâm tư cho việc kiếm tiền, có kinh nghiệm đời trước, nhà máy của cô phát triển vững vàng, nhanh chóng mở rộng quy mô đã hơn tám mươi người.
Tháng trước, sau khi hàng mẫu trong đơn đặt hàng đầu tiên của Thịnh Triều được bên kia kiểm nghiệm đủ tư cách, cuối cùng đã chính thức ký đơn đặt hàng lớn, kỳ hạn một tháng, trị giá ba mươi vạn.
Nhân viên nòng cốt đều kích động không thôi, đây là đơn hàng lớn nhất hiện tại của nhà máy bọn họ.
Chính nhãn hiệu Thế Ngoại Tiên thuộc công ty nhà mình, cộng cả cửa hàng ở đường Giải Phóng và năm quầy hàng trong khu bách hóa, một tháng cũng không bán được mười vạn.
So với nhà máy khác chỉ một đơn là thu vào hơn mười vạn, mấy tháng qua công ty bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cân bằng thu chi.
Bây giờ cuối cùng cũng kiếm được tiền rồi.
“Đã làm xong, giao hàng thành công!” Ngưu Xuân Phân kiểm kê xong tất cả sản phẩm, tới báo cáo với Tô Nhuyễn.
Bây giờ chị ấy đã khác hoàn toàn cô công nhân nữ ít nói khi mới vào làm, tới thành phố Thân học tập một chuyến giúp chị ấy tăng kiến thức, đi theo Nhan Diệu học tập giúp chị ấy tràn đầy tự tin, mấy tháng qua huấn luyện công nhân giúp chị ấy tăng phần khí thế…
Tóm lại, bây giờ chị ấy chính là nhân viên có thể một mình đảm đương một phía của Tô Nhuyễn.
“Đơn hàng tiếp theo chắc vào nửa tháng sau, nửa tháng này tranh thủ thời gian sản xuất sản phẩm nhà mình.”
Ngưu Xuân Phân nghi hoặc: “Sáu mươi người cùng nhau sản xuất sao? Chúng ta không tiêu thụ hết lượng hàng lớn như vậy nhỉ?”
Tô Nhuyễn nói: “Đã mời người gia nhập, có thể bán hết nhanh thôi.”
Cô đã đăng quảng mời người gia nhập ở thành phố Yến và hai thành phố lân cận.
Vốn dĩ chuyện mời người gia nhập này cô định để đến năm sau, nhưng bây giờ cô không chờ nổi, cần nhanh chóng kiếm tiền.
Cuối tháng mười một, làn sóng cổ phiếu lại bắt đầu, đương nhiên tài chính trong tay càng nhiều càng tốt.
Hiện tại của cải trong tay cô vẫn quá mỏng, vì không ngừng đưa ra sản phẩm mới, vốn dĩ doanh thu của cửa hàng trên đường Giải Phóng chỉ hơn ba vạn mỗi tháng, bây giờ đã ổn định khoảng trên dưới năm vạn, doanh thu của các quầy hàng trong năm trung tâm bách hóa kém hơn một chút, bình quân khoảng trên dưới ba vạn.
Sau khi trừ đi các loại chi phí, lợi nhuận thuần mỗi tháng của cô khoảng năm vạn, cộng với tích cóp trước đó, hiện giờ số dư tài khoản của cô vẫn chưa tới hai mươi vạn.
Muốn tích lũy thêm chút vốn, hiện tại biện pháp nhanh nhất chính là mời người gia nhập, vật phẩm trang sức không phải đồ ăn, muốn khuếch trương cũng dễ dàng hơn nhiều.
Hơn nữa hiện tại cô còn ưu thế lớn nhất… Thế Ngoại Tiên không có hàng nhái.
Nói thật, nhà máy sản xuất đồ trang sức nhỏ kiểu này cơ bản đều mở ở phía nam, có nguyên liệu giá rẻ, máy móc tiên tiến, kỹ thuật thành thạo, nhân công và vị trí địa lý ưu việt, mỗi hạng mục đều có thể giúp cô thu về lợi nhuận cao hơn.
Nhưng mà trước đó mục đích mở nhà máy của cô không phải vì kiếm tiền, mà vì đám người Triệu Lôi, chiến hữu của Lộc Minh Sâm đa số ở bên này, gia quyến cô nhi của gia đình liệt sĩ làm việc bên này cũng thuận tiện hơn nhiều.
Bây giờ lại có được niềm vui ngoài ý muốn, nếu Thế Ngoại Tiên ở phương nam, khả năng sản phẩm mới vừa ra đã có hàng nhái khắp nơi rồi.
Nhưng ở phương bắc lại khác, hiện giờ giao thông không thuận tiện, không ai giống Tô Nhuyễn, mất công vận chuyển máy móc, nguyên liệu, hy sinh phần lớn lợi nhuận mở nhà máy ở bên này.
Cho nên kiểu dáng và nhãn hiệu Thế Ngoại Tiên là độc nhất vô nhị ở thành phố Yến, bây giờ ít nhất học sinh sinh viên và người trẻ tuổi ở khu vực xung quanh đường giải phóng và trung tâm bách hóa, đều đã coi việc dùng sản phẩm mới của Thế Ngoại Tiên là trào lưu thời thượng, mang đến hiệu ứng nhãn hiệu.
Hiện tại việc Tô Nhuyễn phải làm chính là nhân cơ hội giao thông và tin tức không thuận lợi, có rào chắn bảo hộ mấy năm này, tranh thủ thời gian mở rộng sức ảnh hưởng của Thế Ngoại Tiên ở phương bắc.
Gia nhập là phương thức nhanh nhất, tốt nhất.
Có điều sau khi báo chí đăng tin, Tô Nhuyễn cho rằng dù có cửa hàng mới gia nhập ít nhất cũng phải sang năm.
Lại không ngờ chưa đến một tháng đã có thêm ba nhà gia nhập, sau đó vẫn còn người lục tục kéo đến.
Mà tất cả đều vì chị Hà.
Hôm đó ở câu lạc bộ đêm chị Hà cố ý tới tìm cô, Tô Nhuyễn còn tưởng rằng đối phương sẽ mau chóng liên lạc với mình, bởi vì trong thời buổi này người có thể nắm lấy cơ hội phân nhan cơ bản đều giỏi về luồn cúi.
Nhưng mà rất lâu sau đối phương vẫn không có động tĩnh, Tô Nhuyên chỉ nghĩ là bèo nước gặp nhau, dù sao cũng không phải người chung đường.
Nhưng mà sau khi cô đăng báo mời người gia nhập, chị Hà lại tới.
Ngồi xe hơi nhỏ, mặc một bộ quần áo công sở khéo léo, cổ đeo vòng vàng cực lớn, sau lưng có thư ký nam xách túi giúp, tay cầm điện thoại.
Vừa gặp Tô Nhuyễn, lập tức nhiệt tình bắt tay: “Em gái, còn nhớ chị không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận