Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 321: Lộc Minh Sâm Bị Cử Báo (3)


Cao Phong mở miệng: “Tôi nói này, với năng lực lý giải như vậy sao cậu có thể thi đỗ đại học Yến Kinh thế? Được rồi, để tôi nói thẳng nhé, cậu có muốn cung cấp chứng cứ giáo quan Lộc quyến rũ nữ sinh không? Nếu có, tôi lập tức gọi điện thoại cho ủy ban kỷ luật trong trường đón cậu qua làm chứng.”
Phong Cảnh Diệp nhìn về phía Trương Thi Thi, Trương Thi Thi mím môi không nói gì.
Tôn Siêu bật cười: “Chuyện này đúng là quá buồn cười, đường đường là Lộc Minh Sâm, thế mà lại ngã ngựa trong tay đám tiểu nhân như vậy.”
Phong Cảnh Diệp và Trương Thi Thi không ngờ giáo quan Tôn sẽ chửi thẳng như vậy, sắc mặt đều rất khó coi, các bạn học cũng hai mặt nhìn nhau.
Tôn Siêu không quan tâm trong đầu bọn họ đang nghĩ gì, ánh mắt đảo qua mọi người: “Các cô cậu có biết cậu ta là người nào không?”
Phong Cảnh Diệp lạnh mặt cứu vãn thể diện cho mình: “Chẳng lẽ anh ta có bối cảnh gì đó khó lường sao?”
Tôn Siêu không thèm liếc anh ta một cái, nói thẳng: “Người bình thường tham gia quân ngũ, sau ba năm biểu hiện ưu tú mới được nâng lên sĩ quan. Từ sĩ quan muốn lên cấp úy cơ hội rất xa lời, chỉ có vài người ít ỏi có thể thăng cấp, nhanh nhất cũng phải bốn đến năm năm.”
Anh ta chỉ vào các giáo quan trên sân thể dục, nói: “Mà nhóm người này, đều là anh tài khắp nơi thi đỗ trường quân đội, sau bốn năm học ra trường trực tiếp trở thành quân úy, coi như có cấp bậc.”
Sinh viên bình thường không hiểu biết về cấp bậc quân hàm trong quân đội cho lắm, nhưng mọi người đều biết thi vào trường quân đội khó thế nào, trong lòng bọn họ sĩ quan hai mươi mấy tuổi đã rất lợi hại rồi.
Nghe giáo quan Tôn nói như vậy, bọn họ càng cảm thấy đám người kia ghê gớm hơn.
Tôn Siêu nói tiếp: “Sinh viên học nghiên cứu sinh trường quân đội, bình thường tốt nghiệp đều là thượng úy.”
“Năm nay giáo quan Lộc của các cô cậu vừa thi đỗ nghiên cứu sinh, các cô cậu đoán xem, hiện tại cậu ấy mang quân hàm cấp bậc nào?”
Triệu Yến Yến kinh ngạc: “Giáo quan Lộc cũng là nghiên cứu sinh sao? Lợi hại thật đấy.”
Lý Quyên nghe khẩu khí của giáo quan Tôn, đánh bạo mở miệng: “Quân hàm gì? Thiếu tá à?”
Tôn Siêu không che giấu, nói thẳng: “Trung tá, hơn nữa khả năng rất nhanh sẽ lên cấp thượng tá, biết điều này có nghĩa gì không?”
“Dù thành tích ưu dị, độ tuổi trung bình của trung tá cũng phải trên dưới ba mươi lăm tuổi, nhưng năm nay giáo quan Lộc của các cô cậu mới hai mươi lăm.”
Tôn Siêu liếc mắt nhìn Phong Cảnh Diệp một cái: “Cậu hỏi tôi cậu ấy có bối cảnh gì sao? Mười tám tuổi cậu ấy vào trường quân đội, đến bây giờ là bảy năm, cậu ấy từng lên chiến trường, từng lập chiến công, đó chính là bối cảnh của cậu ấy.”
Tôn Siêu đảo qua mọi người, khinh bỉ: “Sở dĩ cậu ấy tới đây huấn luyện các cô cậu, là vì năm trước chấp hành nhiệm vụ cậu ấy bị trọng thương, suýt nữa đã tê liệt, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn khôi phục.”
Sau khi khiếp sợ, các bạn học đột nhiên trầm mặc, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, giáo quan Lộc bọn họ chỉ chú ý đến diện mạo kia lại là nhân vật ghê gớm như vậy.
Tôn Siêu nói tiếp: “Cho nên các cô cậu nên cảm thấy vinh hạnh đi, biết ngày thường người được cậu ấy huấn luyện là những người nào không?” Anh ta chỉ vào các huấn luyện viên trên sân thể dục: “Những người đó đều không đủ tư cách, huống chi các cô cậu.”
Sắc mặt Trương Thi Thi đã trắng bệch, vẫn giãy giụa hấp hối: “Dù anh ta là anh hùng thật, nhưng quyến rũ nữ sinh vẫn trái kỷ luật!”
Tôn Siêu và Cao Phong nghe thấy câu ấy, sắc mặt như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.
Cao Phong nói: “Cô nói chắc chắn như vậy, hay là bây giờ tôi đưa cô đến ủy ban kiểm tra kỷ luật của chúng tôi làm nhân chứng nhé?”
“Tôi thấy cô biết rất nhiều, vậy có biết hậu quả bôi nhọ quân nhân sẽ thế nào không?”
Trương Thi Thi mím chặt môi, một câu cũng không dám nói, vẻ mặt chột dạ. Mọi người nhìn thấy cảnh ấy còn gì là không rõ nữa, vậy mà đúng là bị Tô Nhuyễn nói trúng rồi.
Cao Phong buồn cười: “Nên kể cho người trong quân khu chúng tôi nghe chuyện cười này mới được. Giáo quan Lộc của các cô cậu nổi tiếng khắp quân khu là không gần nữ sắc, hoa khôi đoàn văn công theo đuổi cậu ấy mấy năm vẫn chưa thành công, chỉ bằng các cô…”
Nói tới đây, anh ta bị Tôn Siêu âm thầm thúc cho một quả. Cao Phòng nhìn Tô Nhuyễn trong đám người, vội vàng sửa miệng: “Có mấy người so được?”
“Chính ủy của cậu ta phải mất bao nhiêu năm mới tìm được cho cậu ta một cô vợ xinh đẹp, có thể quản lý cậu ta đấy.”
Tô Nhuyễn nhìn thấy rõ ràng bọn họ ném qua một ánh mắt…
Lúc này rồi có nhất thiết phải nịnh hót như vậy không?
Tin tức lớn đổ ập xuống, mọi người không nhịn được xì xào bàn tán.
Thần tượng không chỉ không sụp đổ, còn trâu bò như vậy, Triệu Yến Yến thật sự cảm động muốn rơi lệ: “Tớ nói rồi mà, từ nay về sau, giáo quan Lộc chính là thần tượng đứng đầu trong lòng tớ, không gì có thể thay thế được.”
Lý Quyên nhỏ giọng hỏi: “Anh Phong… Thôi bỏ đi nhỉ?”
Lý Na cũng nói: “Đột nhiên cảm thấy anh ta không đẹp trai nữa.”
Người thảo luận về Lộc Minh Sâm không ít, nhưng người khinh bỉ Trương Thi Thi còn nhiều hơn. Vốn dĩ đám nam sinh không rõ tình hình lắm, sau khi được phổ cập chuyện mấy hôm trước Trương Thi Thi định cạy góc tường lại bị giáo quan Lộc làm mất mặt, lập tức cảm thấy cô gái này đáng sợ, cô ta không chiếm được nên định hủy diệt sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận