Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 356: Gian Nan Chứng Minh Đã Kết Hôn (2)


Hai ngày sau đó, Tô Nhuyễn luôn có thể “Ngẫu nhiên gặp được” Cố Tuấn Phi.
Ngày đó vì bạn cùng phòng ngắt lời lung tung, hiển nhiên anh ta cũng không tin chuyện cô đã kết hôn.
Lộc Minh Sâm không có nhà, Tô Nhuyễn quyết định tự mình giải quyết, hôm đó nhân lúc rảnh rỗi không có tiết học, cô quay về tứ hợp viện một chuyễn, lấy nhẫn cưới năm trước kết hôn dùng ra, đeo lên tay.
Trong niên đại này nhẫn vàng vẫn là hàng xa xỉ, đa số sau khi kết hôn mới có, thứ này chắc là đủ sức thuyết phục rồi nhỉ?
Nghĩ vậy, Tô Nhuyễn không nhịn được thở dài.
Trước kia cô coi hôn nhân với Lộc Minh Sâm như hợp tác, cho nên muốn giảm mức độ ảnh hưởng đến mức thấp nhất, cũng muốn hưởng thụ cuộc sống đại học một cách bình thường…
Bây giờ định nhìn thẳng vào đoạn tình cảm này rồi, nào ngờ khiến mọi người tin cô đã kết hôn lại khó như vậy.
Buổi chiều khi đi học, nhìn thấy nhẫn vàng trên tay Tô Nhuyễn, Triệu Yến Yến nói: “Oa, Tô Nhuyễn, vì ngăn cản Cố Tuấn Phi theo đuổi, cậu liều mạng thật đấy, nhẫn kết hôn cũng mua sẵn à?”
Lý Na tò mò kéo tay Tô Nhuyễn qua xem: “Đúng là rất giống vàng thật, mà vàng à? Đắt không? Bao nhiêu tiền?”
Tô Nhuyễn thật sự sắp bị đám bạn cùng phòng làm cho tức c.h.ế.t rồi: “Vàng, vàng thật, vàng ròng 24k!”
Trong cơn tức giận, giọng cô hơi lớn, nữ sinh ngồi hàng trước ở kí túc xá bên cạnh quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Vàng ròng cái gì?” Ánh mắt lại dừng trên tay Tô Nhuyễn: “Oa, nhẫn vàng à?”
Đối phương vừa thốt lên câu ấy, các bạn học trong lớp đều nhìn qua, hiệu quả chấn động như sinh viên đời sau mua nhẫn kim cương.
Tô Nhuyễn:……
Người ngồi gần đều nghểnh cổ nhìn tới: “Mấy chỉ thế?”’
Thứ này Tô Nhuyễn không rõ lắm, là một trong đống nhẫn dì Phúc đưa cho cô, ai biết nó mấy chỉ.
Tô Nhuyễn bịa ra một con số xấp xỉ, sau đó khẽ ho một tiếng: “Khụ, nhẫn cưới.”
“Ừ ừ, chúng tớ biết rồi, cậu đã kết hôn.” Triệu Yến Yến gật đầu có lệ.
Các bạn họ bàn trước cũng lộ vẻ đã hiểu, dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô: “Ai, quá ưu tú cũng là cái tội….”
Dù sao Cố Tuấn Phi cũng là nhân vật phong vân trong trường, Tô Nhuyễn lại là tiêu điểm trong lớp, cho nên mọi người đều biết chuyện cô bị Cố Tuấn Phi theo đuổi.
Nữ sinh bên cạnh cũng đang bị một nam sinh lì lợm la liếm, hỏi: “Này, Tô Nhuyễn, cậu mua cái đó ở đâu thế? Bao nhiêu tiền? Tớ cũng đi mua một cái.”
Tô Nhuyễn:……
Cô quyết định, phải dắt Lộc Minh Sâm tới tự mình làm sáng tỏ, dọa c.h.ế.t bọn họ!
Tô Nhuyễn ;àm sáng tỏ thân phận đã kết hôn lại lần nữa thất bại, mà Cố Tuấn Phi - người có liên quan ít nhiều đến chuyện này, hiện tại trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc.
Trong văn phòng hội sinh viên, Phong Cảnh Diệp và Bạch Khả Hân một trước một sau tiến vào, nhìn thấy ảnh chụp trên bàn, hai mắt Bạch Khả Hân sáng lên: “Rửa ảnh rồi à?”
Cô ta đi tới, tiện tay cầm lấy một tấm, lông mày lập tức nhăn lại.
Số ảnh này chính là ảnh trước đó bọn họ chụp Tô Nhuyễn đang bán hàng rong, nhưng mà Tô Nhuyễn trong ảnh hai nam sinh này chụp hoàn toàn không mang dáng vẻ thấp hèn không lên nổi mặt bàn như cô ta tưởng tượng, ngược lại giống như tiểu thư nhà giàu đang tự mình thể nghiệm cuộc sống.
Cố Tuấn Phi còn tấm tắc nói: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy cô ta bày quán, đúng là không cách nào tin tưởng cô ta thật sự là cô bé lọ lem, khí chất này rõ ràng là thiên kim tiểu thư mà.”
Bạch Khả Hân cúi đầu lật đống ảnh chụp, đột nhiên hai mắt sáng ngời, cuối cùng cũng tìm thấy một tấm khiến cô ta thỏa mãn.
Trong bức ảnh đó, Tô Nhuyễn đang khom lưng cười với một người đàn ông, ánh mắt người đàn ông kia nhìn Tô Nhuyễn cũng rất kỳ lạ, tay còn đưa qua một xấp tiền, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến chuyện nào đó đáng khinh bỉ.
Bạch Khả Hân biết người đàn ông kia chính là người tàn tật đi bán hàng cùng Tô Nhuyễn, có điều trong tấm ảnh này, người đàn ông kia đang ngồi, không nhìn ra đã mất một bên chân. Còn dáng vẻ khom lưng mỉm cười của Tô Nhuyễn nhìn qua hơi giống khom lưng uốn gối nịnh nọt.
Phong Cảnh Diệp liếc mắt ngó qua tấm ảnh kia một cái, cũng không nghĩ nhiều, dù sao ảnh là do bọn họ chụp, giữa Tô Nhuyễn và người đàn ông tàn tật kia rõ ràng là quan hệ thuê mướn, không thể liên tưởng tới chuyện gì khác.
Thấy Bạch Khả Hân thu lại ảnh chụp, anh ta hỏi: “Bây giờ đã có ảnh chụp rồi, cậu có thể nói mình định làm gì chưa?”
“Mang ảnh chụp này qua tìm cô ta, bắt cô ta đứng ra làm sáng tỏ lời đồn giúp tôi.” Bạch Khả Hân hầm hừ nói: “Cô ta vu hãm tôi, tôi khiến cô ta tự mình đứng ra giải quyết hậu quả.”
Chiêu này vẫn là học từ Tô Nhuyễn.
Nghĩ đến Tô Nhuyễn nhiều lần khiến mình mất mặt, Cố Tuấn Phi không nhịn được vỗ tay: “Chiêu này hay, không chỉ bắt cô ta đứng ra làm sáng tỏ, còn phải xin lỗi cậu, để tôi xem cô ta còn kiêu ngạo được không.”
Bạch Khả Hân thuận thế nói: “Phim đâu?”
Cố Tuấn Phi nghi hoặc: “Lấy phim làm gì?”
Bạch Khả Hân nói: “Nếu cô ta chịu xin lỗi tôi, cũng đứng ra làm sáng tỏ lời đồn, đương nhiên tôi phải trả cô ta toàn bộ cả phim lẫn ảnh chụp rồi.”
“Còn chuyện cô ta có ham hư vinh không, sau này định lừa ai, tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng không đấu lại cô ta, lần này coi như tôi nhận được một bài học rồi, sau này cách xa cô ta là được.”
Cố Tuấn Phi không nghĩ nhiều, đưa phim ảnh cho cô ta, nói: “Yên tâm đi, cậu cứ chuyên tâm điều dưỡng sức khỏe là được, chúng tôi để ý cô ta giúp cậu, đảm bảo không để cô ta tiếp tục tác oai tác quái.”
Bạch Khả Hân âm thầm mỉa mai, rốt cuộc là để ý giúp mình hay là chính anh ta muốn để ý?
Có điều… Bạch Khả Hân cầm ảnh chụp và phim ra ngoài, đáy mắt không nhịn được lộ ra ý cười, quan tâm anh ta để ý giúp ai làm gì, Tô Nhuyễn đừng mong sống tốt là được rồi.
Không phải Tô Nhuyễn thích người khác đứng ra làm sáng tỏ lời đồn giúp sao? Lần này cũng để cô ta nếm thử hương vị ấy, hơn nữa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận