Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 451: Chuyện Cao Hứng (2)


Đúng như lời Lộc Minh Sâm, chuyện này vẫn chưa xong.
Mỗi ngày về nhà Diệp Minh đều hứng thú bừng bừng thông báo tin tức mới cho bọn họ.
Hóa ra Lưu Kim Hâm và vợ ông ta là môn đăng hộ đối, nhà gái không phải đèn đã cạn dầu, trung tâm bách hóa Kim Hâm có thể phát triển tốt như vậy, cũng có một phần công lao của vợ ông ta.
Chỉ là sau nhiều năm có lẽ bị ông ta làm tổn thương quá nhiều, tình cảm giữa hai người đã phai nhạt, cho nên chỉ cần Lưu Kim Hâm mang tiền về mỗi tháng là được, đối với chuyện ông ta làm gì bên ngoài, vợ ông ta đều mắt nhắm mắt mở, lười để ý.
Nhưng mà lần này ông ta bị bắt vì mua dâm, cần vợ mình tới đồn cảnh sát bảo lãnh, khi vợ Lưu Kim Hâm nhận được tin tức, vì cảm thấy mất mặt nên cũng hơi tức giận.
Vốn chỉ ôm suy nghĩ việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài, bà ấy tạm thời tiếp quản trung tâm bách hóa trong mấy ngày Lưu Kim Hâm bị tạm giam, thuận tiện điều tra chi tiết về cô ả Mạnh Tình kia, kết quả không tra không biết, vừa tra đã giật mình, Mạnh Tình kia xuất thân từ tiệm uốn tóc nhưng rất kiêu ngạo, em trai Mạnh Đông của cô ta còn khiến công ty chướng khí mù mịt.
Cũng vì hai chị em nhà này hành xử quá đáng, không biết cách làm người, bà xã của Lưu Kim Hâm chưa cần điều tra cẩn thận, người dưới đã nối đuôi nhau tới trước mặt cáo trạng rồi.
Bà xã của Lưu Kim Hâm càng nghe càng giận, nhất là bị người trong giới chê cười “Phó tổng giám đốc bách hóa Kim Hâm là em trai con điếm” lại càng giận dữ hơn.
Không biết có người nào khác bên cạnh bày mưu giúp bà ấy hay không, tóm lại gần như lập tức lấy được chứng cứ tham ô của Mạnh Đông, để bảo vệ đánh anh ta một trận trước mặt mọi người, sau đó đưa đến đồn công an.
Bản thân Mạnh Đông đã không trong sạch, còn có người chị như Mạnh Tình, không giải quyết khéo sẽ bị phán tù như chơi.
Nếu Mạnh Tình muốn cứu em trai, vậy thì phải nhổ ra hết nhà cửa, tài sản, đồ đạc Lưu Kim Hâm mua cho cô ta, nếu không bà xã Lưu Kim Hâm sẽ kiện tới cùng, nhất định khiến Mạnh Đông kia ngồi tù.
Vì cứu em trai, những thứ Mạnh Tình kiếm được ít nhất phải phun ra quá nửa…
Nghe tới đây dì Phúc thổn thức: “Đúng là đáng đời mà, người trong sạch không làm, lại đi theo con đường tà môn ngoại đạo, bây giờ gặp báo ứng rồi!”
Diệp Minh cao hứng không chỉ việc này: “Dư Tiểu Lệ cũng bị đuổi việc rồi!”
Tuy rằng vị trí Mạnh Đông sắp xếp cho Dư Tiểu Lệ không phải vị trí quan trọng, nhưng vì mọi người chán ghét Mạnh Đông tới cực điểm, chỉ cần là người có liên quan đến anh ta đều không được thích, Dư Tiểu Lệ có năng lực cũng không được gì.
Vì thế Dư Tiểu Lệ vừa vào bách hóa Kim Hâm hơn một tuần, lại thất nghiệp.
Ngưu Xuân Phân quan tâm đến vấn đề đơn đặt hàng hơn: “Vậy đơn hàng của chúng ta với bách hóa Kim Hâm có thể tiếp tục sao?”
Tô Nhuyễn thầm nghĩ, chắc là không thành vấn đề, lại nghe Diệp Minh nói: “Không, lần này chúng ta không hợp tác với bọn họ, em muốn tên Lưu Kim Hâm kia phải hối hận, hừ!”
Triệu Lôi bật cười: “Toàn nói lời ấu trĩ.”
Tô Nhuyễn cũng lắc đầu, Diệp Minh đúng là còn nhỏ thật, mới mười chín tuổi đầu, đang trong độ tuổi thiếu niên khí phách.
Lại không ngờ Diệp Minh hoàn toàn nghiêm túc, hình như đã nghĩ sẵn phương án rồi: “Cho em thêm một tuần, có lẽ chúng ta có thể đồng thời lấy được đơn đặt hàng của ba trung tâm bách hóa lớn!”
Mọi người đều muốn biết cậu ta định làm gì, nhưng Diệp Minh lại ra vẻ thần bí, nói muốn cho mọi người niềm vui bất ngờ, khiến mọi người đều cồn cào ruột gan, tò mò không thôi.
Có điều chỉ hai ngày sau, Tô Nhuyễn vẫn biết Diệp Minh định làm gì, là Cố Vĩ Lương tự mình gọi điện thoại tới nói với cô: “Thằng nhóc Diệp Minh dưới trướng cháu, khó lường nha.”
Khi đó Tô Nhuyễn mới biết, Diệp Minh tự mình chạy tới đóng góp ý kiến cho Thịnh Thế.
Trước đó đã từng nói, việc mở rộng thị trường trong nước của Thịnh Thế không được thuận lợi, vì hấp dẫn khách hàng, tăng mức độ nổi tiếng cho thương hiệu, quản lý của Thịnh Thế đã quyết định thiết kế hai con khổng tước bảy màu bằng đá quý làm bảo vật trấn tiệm, đặt ở thành phố Yến và thành phố Thân mỗi bên một con.
Khi vừa trưng bày, đúng là hấp dẫn được không ít người, dù sao cũng là đồ vật xinh đẹp rực rỡ lung linh, còn đắt giá như vậy…
Nhưng cũng vì nguyên nhân giá cả quá cao, bọn họ phải thuê bốn người bảo vệ canh giữ xung quanh không cho phép mọi người tới gần, người tò mò tới vây xem đều bị đuổi đi tất nhiên sẽ cảm thấy không thú vị, thời gian lâu dần cũng chỉ đi ngang qua từ xa xa liếc mắt nhìn một cái.
Khiến bảo vật trấn tiệm của Thịnh Thế tiêu phí rất nhiều sức người sức của lại không tạo ra bất kỳ bọt sóng nào.
Từ khi nghe Tô Nhuyễn nói nhà xưởng bọn họ sắp nhận đơn hàng từ công ty con của Châu báu Thịnh Thế, Diệp Minh đã cảm thấy châu báu Thịnh Thế chính là anh em, cũng để tâm tới chuyện này, hơn nữa cậu ta còn rất thích con khổng tước xinh đẹp kia.
Vì thế cậu ta không quản khó khăn tìm người phụ trách châu báu Thịnh Thế ở thành phố Yến, nói mình có cách giúp bảo vật trấn tiệm của châu báu Thịnh Thế gây tiếng vang lớn, sau khi xem qua phương án của Diệp Minh, đối phương vui mừng không thôi, rất nhanh đã báo cáo lên cấp trên, xin phê duyệt.
Đối với chuyện Diệp Minh xin cho “Thế Ngoại Tiên” gia nhập vào mấy trung tâm bách hóa, tất nhiên là không từ chối rồi.
Châu báu Thịnh Thế là công ty lớn, là đối tượng được các trung tâm bách hóa lớn trong thành phố Yến mời chào, cho nên bọn họ đứng ra làm trung gian giới thiệu Thế Ngoại Tiên, cộng thêm phương án hợp tác hấp dẫn do Diệp Minh chuẩn bị, tỉ lệ thành công vô cùng cao.
Chú Cố vô cùng tán thưởng cậu ta: “Là hạt giống tốt, hay là gửi tới công ty chú đi, chú thay cháu bồi dưỡng mấy năm.”
Tô Nhuyễn cười: “Chú Cố muốn đào góc tường nhà cháu sao?”
Cố Vĩ Lương cười: “Nếu là người khác, khả năng chú sẽ không khách sáo.”
Tô Nhuyễn nói: “Để cháu nghĩ lại.”
Cố Vĩ Lương hơi bất ngờ: “Thật bỏ được?”
“Sao nỡ.” Tô Nhuyễn cười: “Chỉ là… Giống như chú nói, cậu ta là hạt giống tốt, nên ra ngoài học hỏi nhiều hơn, ở trong cái xưởng nho nhỏ của cháu, tóm lại vẫn bị hạn chế.”
Cố Vĩ Lương trầm mặc một lát, mới mở miệng: “Tô Nhuyễn, cháu có đại trí tuệ, chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận