Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 482: Bị Vợ Bỏ Cũng Đáng Đời (2)


Cởi áo khoác xong ra ngoài, Hứa Tử Yến trông thấy Nhan Diệu đang ở cùng Tô Nhuyễn, giả vờ khóc lóc khi thấy Lộc Minh Sâm dùng bùn bọc kín thịt gà: “Hai người nhẫn tâm quá, gà cũng sinh linh mà, sao hai người lại nhẫn tâm chia lìa bọn chúng như vậy, nên bắt hết tới cho cả nhà bọn chúng đoàn tụ với nhau mới đúng.”
Tô Nhuyễn trợn trắng mắt, cô giáo Hàn và y tá Mễ đang thái rau dưa bên cạnh đều cười rộ lên.
Khóe miệng Hứa Tử Yến cũng lộ ra ý cười, xem ra cô ấy ở nơi này thật sự không tồi.
“Đốt lò xong rồi, mau lên!” Lục Thần Minh thúc giục.
“Nướng gà ăn mày trước.” Tô Nhuyễn nói.
Lộc Minh Sâm bỏ hai con gà vào lò nướng, sau đó bắt đầu xiên thịt, Lục Thần Minh đã đốt bếp nướng BBQ sát bếp lò, chuẩn bị vừa nướng vừa ăn.
Người tan tầm về lục tục đi ngang qua cửa nhà, thấy bọn họ náo nhiệt như vậy đều góp lời, con dâu nhà đoàn trưởng Tôn nhà đối diện giễu cợt Lục Thần Minh: “Đoàn trưởng Tiểu Lục, nhà anh lại đốt sừng của y tá Mễ đấy à?” Chọc mọi người cười ha hả.
Vì lò nướng đầu chó sừng dê trong sân quá đặc biệt, mọi người vẫn luôn để ý, đương nhiên điển cố “Sừng của y tá Mễ” cũng đã lan truyền ra ngoài.
Mỗi lần đốt lò, láng giềng đi ngang qua đều trêu một câu như vậy, ban đầu y tá Mễ còn tức giận muốn đánh c.h.ế.t Lục Thần Minh, bây giờ đã có thể thản nhiên tiếp nhận rồi.
Lộc Minh Sâm và Lục Thần Minh gác xiên nướng xiên xong lên bếp than, Tô Nhuyễn lấy đậu phộng, hạt dưa và trái cây bày ra bàn, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Hứa Tử Yến cũng cầm một hộp sô cô la từ ngoài xe bước vào: “Nghe nói con gái đều thích thứ này, nếm thử xem.”
Mọi người cũng không khách sáo, Tô Nhuyễn mở ngay tại chỗ, mấy cô gái mỗi người cầm một viên, Hứa Tử Yến thấy Nhan Diệu cũng ăn mới khẽ thở ra một hơi.
Thứ này là đồ ăn vặt cô ấy thích nhất.
Y tá Mễ nhai sô cô la, đột nhiên nói: “Tự dưng muốn ăn mì nhà lão Hồ quá.”
Lục Thần Minh lập tức đứng dậy: “Để anh đi mua.”
Hiển nhiên y tá Mễ thèm thật: “Vậy anh đi mau lên.”
Lục Thần Minh đã chạy ra cửa rồi, lại quay đầu hỏi Nhan Diệu: “Nhan Diệu, cô muốn ăn thứ gì không? Tôi mua luôn cho.”
Nhan Diệu lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Thấy Lục Thần Minh biến mất chỉ trong chớp mắt, cô giáo Hàn cười nói với y tá Mễ: “Cô thay đổi khẩu vị nhanh quá đấy, hiện giờ đoàn trưởng Tiểu Lục nhà cô đã luyện thành tài rồi.”
Y tá Mễ cười: “Trước kia nghe nói mang thai sẽ thay đổi khẩu vị, khi muốn ăn thứ gì đó một phút cũng không chờ nổi, trong lòng còn cho rằng người ta nói quá lên.”
“Bây giờ đến phiên mình, xem như đã hiểu.” Nói tới đây, cô ấy hơi xấu hổ: “Đúng là lăn lộn lão khờ nhà chúng tôi hơi quá.”
Cô giáo Hàn cười nói: “Cũng là chuyện không có cách nào.” Cô ấy hoài niệm: “Đừng nhìn đoàn trưởng Dư nhà tôi bây giờ mà hiểu lầm, khi tôi mang bầu Nhu Nhu, nửa đêm đột nhiên muốn ăn mì, anh ấy cũng xoa mắt dậy nấu cho tôi ăn đó.”
“Khi ấy trong phòng bếp đúng là thứ gì cũng có, chỉ sợ tôi đột nhiên muốn ăn lại không cách nào nấu.”
Khi nói tới chuyện này, trên mặt hai người đều tràn đầy hạnh phúc, Hứa Tử Yến không nhịn được nhìn về phía Nhan Diệu, cô ấy cũng như vậy, cũng đột nhiên rất thèm thứ gì đó sao? Nếu đúng, ai có thể mua giúp cô ấy?
Nhan Diệu rũ mắt ăn nho, khóe miệng vẫn là ý cười,, nhưng trong lòng Hứa Tử Yến lại vô cùng hụt hẫng.
Bây giờ anh ta đã hiểu, vừa rồi Lục Thần Minh nói phụ nữ mang thai có rất nhiều chuyện là có ý gì rồi.
Khi mẻ thịt nướng đầu tiên chín, Lục Thần Minh cũng xách theo một đống đồ ăn về, ngoài mì của nhà lão Hồ, còn có mấy xiên kẹo hồ lô và một túi mơ chua.
Đều là đồ ăn vặt dạo gần đây y tá Mễ đột nhiên muốn ăn.
“Oa, chồng em tuyệt vời quá!” Y tá Mễ cực kỳ cao hứng, không nhịn được ôm Lục Thần Minh một cái, bày đồ ăn ra bàn mời mọi người ăn cùng.
Hứa Tử Yến để ý thấy Nhan Diệu nuốt nước miếng với xiên kẹo hồ lô, sau khi tới tay gần như gấp không chờ nổi cho lên miệng.
Có thể thấy được cô ấy cũng rất thèm, chỉ là ở nơi này không ai có nghĩa vụ hầu hạ cô ấy, tất cả đều là chuyện anh ta nên làm.
Trong lòng Hứa Tử Yến đắng chát, anh ta vẫn luôn cho rằng, phụ nữ mang thai cơ thể không thoải mái chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, không ngờ còn lắm vấn đề như vậy.
Giây phút này, anh ta nhận ra được, bản thân đã khiến Nhan Diệu chịu rất nhiều ấm ức.
Nhìn hơi lạnh bắt đầu tỏa ra từ người Hứa Tử Yến, Tô Nhuyễn:…
Đời trước cô từng gặp vô số người, cũng biết đại để anh ta đang giận bản thân, nhưng vẫn cảm thấy: “Gã này bị vợ bỏ cũng đáng đời!
Y tá Mễ và cô liếc nhau một cái, tuy rằng không hiểu đã sảy ra chuyện gì, nhưng vẫn sợ anh ta làm trầm trọng thêm vấn đề.
Sau khi gà ăn mày, rau dưa thập cẩm bưng lên bàn, Lục Thần Minh không chỉ gắp đồ ăn giúp y tá Mễ, còn xoa eo giúp cô ấy.
“Hay là đứng dậy đi dạo một lát nhé?”
“Hay là dựa vào người anh?” Lục Thần Minh hỏi.
Y tá Mễ nói: “Dựa chút đi.”
Sau đó cô ấy dựa vào người Lục Thần Minh, để đối phương bón cho mình.
Hai người đều là phụ nữ mang thai, còn cùng tháng, thấy bên kia y tá Mễ được chăm sóc tỉ mỉ như vậy, lại nhìn Nhan Diệu độc lập hiểu chuyện bên cạnh, Hứa Tử Yến nhanh tay bẻ một miếng thịt gà bỏ vào trong bát cô ấy, còn gắp thêm mấy thứ cô ấy thích ăn, coi như chưa hết thuốc chữa. Hiển nhiên anh ta không hay làm chuyện như vậy, động tác có vẻ vụng về.
Cuối cùng còn nhỏ giọng hỏi: “Em muốn dựa vào anh không?”
Đột nhiên Nhan Diệu cảm thấy sống mũi cay cay, đã lâu lắm rồi đối phương không chủ động chăm sóc cô ấy như vậy, nhưng mà hiện tại cô ấy đã không cần.
Nhan Diệu lắc đầu: “Không sao, không cần, anh ăn đi.”
Hứa Tử Yến hơi thất thố, ngón tay nắm chặt lại buông ra, cuối cùng vậy mà thật sự không chạm vào Nhan Diệu!
Người vây xem:…
Ngay cả Lục Thần Minh cũng không nhịn được, chủ động đưa kẹo hồ lô cho Nhan Diệu: “Đáng thương! Sau này muốn ăn gì cứ nói với tôi, khi đi mua cho y tá Mễ nhà tôi cũng tiện thể mua cho cô luôn, đừng khách sáo.”
Cô giáo Hàn xoa eo giúp Nhan Diệu: “Đột nhiên cảm thấy, lão Dư nhà tôi cũng được.”
Tô Nhuyễn cạn lời, Nhan Diệu có thể kiên trì lâu như vậy, đúng là chân ái, đổi lại là cô, cô đã đá bay loại đàn ông chó c.h.ế.t này từ lâu rồi.
Lộc Minh Sâm thì yên lặng quan sát, như suy tư điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận