Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 354: Cố Tuấn Phi Theo Đuổi (2)


Trên mặt Cố Tuấn Phi lộ vẻ thờ ơ không thèm để ý, lại vô thức ngưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, dựng thẳng lỗ tai lên nghe Tô Nhuyễn và bạn cùng phòng đang nói gì.
“Xe máy thuộc loại xe cơ động, có thể tùy tiện ra vào trường học sao? Anh ta làm vậy có trái với nội quy trường học không?” Tô Nhuyễn hỏi.
Cố Tuấn Phi:……
Triệu Yến Yến cảm thán: “Ngài biết bới lông tìm vết quá.”
Tô Nhuyễn nói: “Chuyện liên quan đến an toàn bản thân chúng ta, xe máy kia có quý cũng không quý bằng tính mạng.”
Cố Tuấn Phi trơ mắt nhìn Tô Nhuyễn và bạn cùng phòng đi xa, không hề quay đầu lại nhìn thêm một lần, trừ liếc cái xe máy kia một cái, không còn một ánh mắt dư thừa nào cho anh ta.
Hừm, khó chơi thế nhỉ?
Hai nam sinh đi sau nhìn thấy sắc mặt Cô Tuấn Phi, liếc nhau bwocs đến.
“Tuấn Phi, cậu đừng để ý, cô ta giả vờ thôi.”
“Đúng đây, lúc nãy ở cổng trường, cậu biết cô ta nói với bạn cùng phòng hôm nay cô ta đi đâu không?”
Cố Tuấn Phi hứng thú hỏi: “Nói đi đâu?”
“Nói là đi hẹn hò.”
Cố Tuấn Phi nhướng mày vui vẻ: “Hẹn hò bày quán bán hàng rong với người tàn tật?”
Một nam sinh trong đó cười: “Còn không phải sao, xem ra Bạch Khả Hân nói không sai, cô gái này đúng là có chút hư vinh.”
Cố Tuấn Phi nhíu mày, như suy tư điều gì.
Vài ngày sau, mọi người lục tục nhận được thông báo tới khoa văn nghệ phỏng vấn, Tô Nhuyễn và bạn cùng phòng xuất phát chạy tới tòa nhà giảng dạy khoa tiếng Anh.
Khi Tô Nhuyễn xuống lầu, dì quản lý ký túc gọi cô lại: “Tô Nhuyễn, có thư.”
Tô Nhuyễn sửng sốt, chưa nghĩ ra là ai viết thư cho mình, đợi khi trông thấy nét chữ uốn lượn ngoài bì thư, khóe miệng không khỏi cong lên.
Nhìn thấy biểu cảm ấy, Triệu Yến Yến chế nhạo: “Nhìn dáng vẻ xuân tâm nhộn nhạo kìa, là ai viết thế?”
Lý Quyên nói: “Chẳng trách mấy ngày nay lại không gọi điện thoại buổi tối, hóa ra chuyển sang viết thư rồi.”
Lý Na xen vào: “Vậy có phải là chuyện tốt sắp đến rồi không? Khi nào dẫn về ra mắt chúng tớ thế?”
Tô Nhuyễn cất phong thư vào túi, thở dài: “Chủ yếu là tớ lo các cậu bị dọa sợ.”
Triệu Yến Yến hừ một tiếng: “Khinh thường ai thế, chẳng lẽ cậu có thể dẫn giáo quan Lộc tới trước mặt chúng tớ sao?”
Thấy Tô Nhuyễn nhìn mình, Triệu Yến Yến hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Nhuyễn nghiêm túc nói: “Nếu tớ dẫn đến thật thì sao?”
Triệu Yến Yến sờ trán cô: “Ngoan, đừng như vậy, có lỗi với người viết thư đấy, người ta sẽ đau lòng.”
Tô Nhuyễn thở dài, cô còn chưa tiêm mũi dự phòng, đầu kim đã gãy rồi.
Lúc mọi người cười nói đi ngang qua sân bóng rổ, đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô:
“Ôi! Cẩn thận!”
“Cẩn thận! Mau tránh ra!”
……
Tô Nhuyễn quay đầu, trông thấy một quả bóng rổ đang bay nhanh về phía bọn họ…
Cố Tuấn Phi hơi lo lắng, vừa rồi hình như dùng sức hơi lớn rồi. Lúc anh ta đang dốc toàn lực chạy lại, thì trông thấy Tô Nhuyễn phản ứng cực nhanh, đã kéo nữ sinh bên cạnh lui về phía sau, tránh né phạm vi nguy hiểm.
Cố Tuấn Phi nhảy lên cao, cánh tay duỗi dài ra, dùng tư thế đẹp trai bắt được bóng, khi rơi xuống còn nhằm chuẩn hướng Tô Nhuyễn, ngã qua đó.
Nhưng mà……
Cố Tuấn Phi chống lên quả bóng quỳ rạp dưới đất, lại thấy Tô Nhuyễn không chỉ linh hoạt tránh né, còn vội vàng rời đi như sợ bị anh ta ăn vạ… Cố Tuấn Phi không nhịn được nghiến răng.
Tiếng kinh hô của mọi người còn chưa tan đi, có nữ sinh nhanh chóng chạy tới: “Cố Tuấn Phi, không sao chứ? Vừa rồi quá mạo hiểm, suýt chút nữa đã đ.â.m vào người khác rồi.”
Lại có người nói: “Nữ sinh vừa rồi là ai? Từng tập võ nhỉ? Linh hoạt thật đấy.”
Cố Tuấn Phi nhìn Tô Nhuyễn không hề quay đầu lại, khẽ nheo mắt.
Phỏng vấn của khoa văn nghệ vô cùng đơn giản, giáo viên và đàn chị dạy nhảy khiêu vũ một bài đơn giản, sau đó bảo mọi người cùng nhau làm vài động tác, đã loại bỏ được một đám người.
Trong nhóm đầu tiên tham gia phỏng vấn, Tô Nhuyễn và Triệu Yến Yến may mắn được lựa chọn.
Trong lúc đợi Lý Na và Vương Hồng, Tô Nhuyễn mở lá thư Lộc Minh Sâm viết cho mình.
Vừa mở ra đã thấy hai chữ “Vợ yêu” trên đầu, Tô Nhuyễn nhìn một lúc lâu, gương mặt ửng đỏ.
Thật ra nội dung trong thư không có gì nhiều, quân đội có lắm điều lệ bảo mật, viết về cuộc sống hàng ngày cũng phải cẩn thận, Lộc Minh Sâm chủ yếu viết Tôn Siêu và Cao Phong ghen ghét mình ra sao.
“Khi anh viết thư cho em, hai người bọn họ chỉ có thể ngây ngốc đấu võ mồm, cùng lắm là bàn luận một chút, chậc chậc, nhìn cũng nhàm chán…”
……
“Anh nói muốn tìm cho em một chiếc lá phong xinh đẹp, hai người bọn họ nhìn anh giống như nhìn kẻ ngốc, chẳng trách người già nói thành gia lập nghiệp, người chưa có gia đình đều chưa trưởng thành.”
Tô Nhuyễn đọc xong rất muốn cười, rốt cuộc ai chưa trưởng thành thế?
Trong mỗi câu mỗi chữ đều tràn ngập cảm giác ưu việt, giống hệt đám tình nhân đời sau cười nhạo đám cẩu độc thân.
Nghĩ tới anh trưng ra dáng vẻ lười nhác trào phúng Tôn Siêu và Cao Phong, Tô Nhuyễn cảm thấy Tô Siêu và Cao Phong không đánh anh, khả năng vì thật sự đánh không lại.
Cuối thư, hình như bút tích hơi chần chừ, có điều cuối cùng vẫn hỏi ra “Thủ thế đòi tiền kia…”
Một lúc lâu sau Tô Nhuyễn mới nhận ra “Thủ thế đòi tiền” mà anh nói là thủ thế nào.
Cô không nhịn được che mặt lại, chẳng trách ngày đó trên mặt Lộc Minh Sâm lại lộ vẻ do dự như vậy, hóa ra ngày đó trước khi đi căn bản không phải anh b.ắ.n tim với cô, mà muốn hỏi cô nó có ý nghĩa gì?
Phí công cô còn vui vẻ nửa ngày như kẻ ngốc…
Bạn cần đăng nhập để bình luận