Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 515: Anh Em Làm Tấm Mộc Cho Nhau


Tô Nhuyễn lại ngoan ngoãn ngồi về ghế nhỏ của mình, cẩn thận vươn ba đầu ngón tay lên: “Thật ra còn hai nhà máy và một hạng mục.”
Đầu Lý Nhược Lan ong ong, Ngôn Thiếu Dục vội vàng nói: “Mẹ, con thấy Nhuyễn Nhuyễn là người có chừng mực, đầu tư mấy chục vạn thôi, nhà chúng ta có thể đứng sau làm chỗ dựa cho con bé.”
Lý Nhược Lan nhìn Tô Nhuyễn: “Phải xác nhận với con bé trước đã, xem có phải mấy chục vạn không.”
Hiện tại bà ấy không dám dùng lẽ thường để phỏng đoán đứa con gái này của mình nữa rồi.
Tô Nhuyễn đang do dự, định tìm lời nói dối thiện ý, nhưng đã bị Lý Nhược Lan nhìn thấu, bà ấy đột nhiên vươn tay ra chộp lấy chổi lông gà: “Nói thật cho mẹ!”
“Hai trăm vạn.” Tô Nhuyễn vội vàng kéo tay Lộc Minh Sâm nói: “Chỉ hai trăm vạn, số tiền đó là tiền quốc gia khen thưởng con.”
Lộc Minh Sâm bị vô véo đau, vội vàng đứng ra làm chứng: “Vâng, cô ấy chó ngáp phải ruồi, giúp chúng con một việc lớn.”
Tô Nhuyễn lập tức gật đầu, dáng vẻ chính nghĩa nói: “Sau khi nhận được số tiền này, con nghĩ ngay đến việc làm chút gì đó hữu ích cho quốc gia.”
“Trùng hợp xem được tin tức về cứu nạn chống lũ, nên nghĩ tới chuyện làm áo phao cứu sinh, thuyền cứu hộ, và thứ lấp đê điều.” Cô sợ Lý Nhược Lan lo lắng, lại bổ sung: “Thật ra làm tốt ba hạng mục này cũng kiếm được không ít tiền.”
“Nếu sản phẩm con nghiên cứu phát minh ra tốt thật, sau này chỉ riêng đơn hàng của quân đội thôi cũng kiếm được tiền rồi, nói không chừng còn kiếm nhiều hơn công ty trang sức của con.”
Lý Nhược Lan hít sâu một hơi, cũng không biết nên nói gì nữa, hiển nhiên bà ấy không có cách nào với Tô Nhuyễn, chỉ có thể tức giận gõ chổi lông gà: “Tôi đã tạo nghiệp gì thế này, con cái đều là nợ!”
Tô Nhuyễn vội vàng chạy tới, ôm cánh tay bà ấy, nói: “Mẹ, con không phải nợ, con là trái phiếu, sau này chắc chắn có hồi báo lớn.”
Lý Nhược Lan ghét bỏ đẩy cô ra: “Con có thể yên phận, chính là hồi báo lớn nhất.”
Lúc này cậu Cả mới mở miệng hỏi: “Sản phẩm trang sức kia của cháu, có thể bán ở tỉnh Đông Lâm chúng ta không?”
Tô Nhuyễn nói: “Cửa hàng bán sản phẩm giá cao kia, có thể mở một hai cửa hàng ở thành phố chúng ta coi như không tệ rồi, nhưng nhập hàng là cả vấn đề, lượng hàng nhập một lần có hạn, thành phố Yến lại xa như vậy, lượng hàng ít phí tổn cao, không đáng.”
“Hạng mục sản phẩm giá thấp kia thì được, có thể ký hợp đồng đại lý, như vậy lượng hàng mỗi lần lớn hơn.” Tô Nhuyễn nói: “Đến lúc đó có tiểu thương có thể đến nhập hàng từ đại lý.”
Cậu Cả nói: “Chính là mấy thứ Lý Lục Tử bán à?”
Tô Nhuyễn hơi bất ngờ, Lý Lục Tử chính là vị đồng hương lần này ném b.o.m co cô.
Hóa ra anh ta không chỉ để ý tới chuyện Tô Nhuyễn muốn mua đất, còn nghe ngóng về nhà xưởng của cô. Khi hoàn thành công trình, còn tiện thể nhập một số hàng hóa mang về bán.
Đầu óc còn rất thông minh.
Cậu Cả nói: “Cậu thấy nó bán ở chợ rất khá, để cậu hỏi thăm xem, có ai muốn làm đại… cái gì kia không.”
“Đại lý.”
“Ừ.” Sau đó cậu Cả hỏi thêm về điều kiện, phí tổn cần bao nhiêu, rồi chuẩn bị về nhà.
Khi đi, ông ấy còn nói với Lý Nhược Lan: “Nói chuyện tử tế với bọn nhỏ, đừng lúc nào cũng sốt ruột như vậy.”
Rồi nói với Tô Nhuyễn: “Chuyện này đúng là cháu làm chưa thỏa đáng, vốn dĩ mẹ cháu đã cảm thấy người chịu thua thiệt nhiều nhất chính là cháu, sợ cháu không cẩn thận té ngã bà ấy lại không bảo vệ được, cháu lại lặng yên không tiếng động làm ra chuyện lớn như vậy, sao bà ấy có thể không lo lắng.”
Ngôn Thành Nho vẫn luôn yên lặng, lúc này cũng mở miệng: “Đúng đấy, từ khi nghe được tin tức, mấy tối liền mẹ cháu đều ngủ không ngon.”
“Sau này đừng khiến mẹ cháu nhọc lòng như vậy.”
Tô Nhuyễn ôm Lý Nhược Lan, áy náy nói: “Con xin lỗi, mẹ.”
Lý Nhược Lan vỗ lưng cô, cảnh giác xác nhận lại: “Chắc chắn không còn gì giấu mẹ chứ?”
Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Thật sự không còn!”
Sau đó Lý Nhược Lan mới đứng dậy xuống phòng bếp: “Không còn thì về đi, mau về dọn dẹp rồi nghỉ ngơi.”
“Con lấy chút bánh bao mang về ăn, tối đỡ phải nấu cơm.” Tô Nhuyễn đi theo vào phòng bếp, phát hiện trong nồi còn có xương sườn hầm, không nhịn được cười hỏi: “Mẹ sợ mắng oan con, nên chuẩn bị cho con à?”
Lý Nhược Lan trợn mắt khinh bỉ: “Ai nói chuẩn bị cho con.”
Nói xong bà ấy bỏ xương sườn vào hai cái cặp lồng, sau đó bỏ chung vào một túi, đưa thẳng cho Ngôn Thiếu Dục: “Này, mang về ăn!”
Ngôn Thiếu Dục không nhịn được bật cười, Tô Nhuyễn cũng cười.
Hai người đều ở khu tập thể Bình An đó.
Cuối cùng Lý Nhược Lan không xụ mặt được nữa: “Cút đi, đứa nào đứa nấy đều không bớt lo.”
Ra khỏi nhà họ Ngôn, Ngôn Thiếu Dục không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Tô Nhuyễn: “Giỏi lắm! Tiếp tục cố gắng nhé!”
Tô Nhuyễn nhìn anh ta, nghi ngờ: “Sao em cảm thấy anh đang vui sướng khi người ta gặp họa thê?”
Ngôn Thiếu Dục: “Sao có thể, anh hiểu được em, cũng vô cùng ủng hộ em.”
Tô Nhuyễn vẫn cảm thấy không thích hợp, ngay sau đó lại nghe thấy Lộc Minh Sâm hỏi: “Có phải anh vẫn chưa tìm được bạn gái hay không?”
Ngôn Thiếu Dục:……
Anh ta đau đầu: “Anh hiểu cho hai đứa, hai đứa cũng hiểu cho anh chứ, anh em chúng ta nên nâng đỡ lẫn nhau.”
Lúc này Tô Nhuyễn mới hiểu ra: “Là làm tấm mộc cho nhau chứ?”
“Có phải anh cho rằng năm nay mẹ nhằm vào em, sẽ không rảnh để ý đến anh không?” Cô nheo mắt lại: “Em cảm thấy mẹ sẽ không bên trọng bên khinh đâu.”
Nghe thấy câu này, sắc mặt Ngôn Thiếu Dục lập tức thay đổi: “Em như vậy không phúc hậu đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận