Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 378: Đời Trước Không Gặp, Vẫn Bảo Vệ Em Nửa Đời (1)


Có người mới, số lần Tô Nhuyễn chạy về tứ hợp viện nhiều lên, Diệp Minh cần cô chỉ điểm đôi chút, hai người mới cũng cần cô dạy cách làm sản phẩm.
Ngưu Xuân Phân và Dư Tiểu Lệ đúng là đều rất nhanh chẹn, bởi vì tiền lương tính theo sản phẩm, ba người đều làm việc rất chăm chỉ.
Hơn nữa, làm trang sức được trích phần trăm cao nhất, bọn họ đều sẵn lòng học tập.
Trong quá trình dạy bọn họ, Tô Nhuyễn phát hiện ra Dư Tiểu Lệ nhỏ tuổi nhất lại là người học nhanh nhất, làm cũng khéo léo nhất. Ngưu Xuân Phân thì làm dây buộc tóc nhanh hơn, Hoàng Tiểu Thảo thắng ở kinh nghiệm.
Có điều tóm lại, sản lượng ba người làm ra cộng lại, đã chất đầy phòng chứa đồ, phải dùng sang cả căn phòng phía tây để cất chứa.
Hoàng Tiểu Thảo thấy thế, có chút lo lắng: “Có thể bán được hết sao?”
Tô Nhuyễn cười vỗ vỗ bả vai Diệp Minh: “Không sao, mọi người cứ làm việc chăm chỉ, nếu không Diệp Minh kéo được đơn hàng về rồi, mọi người làm không xuể lại phiền toái.”
Chắc hẳn trong lòng Diệp Minh vẫn hơi lo lắng, nhưng không lộ ra ngoài mặt: “Cứ giao cho tôi đi.”
Tô Nhuyễn cười nói: “Đừng lo lắng, tôi đã cố ý tìm người lợi hại tới dẫn dắt cậu rồi.”
Diệp Minh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Lộc Minh Sâm từ cửa lớn tiến vào, bước chân lười biếng, nhìn qua tâm trạng vô cùng không tệ.
Khi ánh mắt Tô Nhuyễn dừng trên người bên cạnh Lộc Minh Sâm, cô không tự chủ được khẽ cười, vậy mà lại là người quen cũ.
Người kia không cao lắm, gương mặt hiền lành, nhưng Tô Nhuyễn biết, anh ta hỏi thăm tin tức, kéo đơn hàng và chạy quan hệ đều vô cùng lợi hại.
“Đinh Lâu.” Lộc Minh Sâm giới thiệu cho Tô Nhuyễn: “Vì ngón trỏ bị thương, đã xuất ngũ, rất đáng tin.”
Tô Nhuyễn gật đầu, đương nhiên là cô biết rồi, đối phương chính là phụ tá đắc lực của cô đời trước mà.
Nếu có anh ta và Diệp Minh, chắc chắn tương lại mọi việc đều sẽ thuận lợi.
Vì đã quen với tính tình và phong cách làm việc của đối phương, hai người trao đổi rất thuận lợi.
Sau khi thương lượng xong tiền lương và đãi ngộ, hai bên ký hợp đồng, tâm trạng Tô Nhuyễn vô cùng sung sướng.
“Tạm thời anh chịu khó ở chung với Diệp Minh tại căn phòng phía tây, từ mai bắt đầu làm phiền anh dẫn Diệp Minh theo, trước tiên tìm cho chúng ta một khu nhà thích hợp.”
“Yêu cầu cụ thể thế nào, anh hỏi Diệp Minh là được, chúng ta tranh thủ sang năm dọn vào nhà mới.”
Đinh Lâu tỏ vẻ không thành vấn đề.
Đợi đối phương đi khỏi, Tô Nhuyễn cầm hợp đồng lên, không nhịn được xoay vài vòng. Lộc Minh Sâm vào nhà thấy hành động trẻ con ấy, bật cười, hỏi: “Vui vậy sao?”
Nhìn thấy Lộc Minh Sâm, hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên, nhảy nhót lao về phía anh. Lộc Minh Sâm giang hai tay ra ôm lấy cô, cũng bị niềm vui trên người cô cảm nhiễm, cúi đầu cọ trán vào trán Tô Nhuyễn: “Làm sao vậy?”
“Em quen Đinh Lâu.” Tô Nhuyễn kể lại đơn giản về Đinh Lâu đời trước, ánh mắt sáng lên nhìn anh: “Khi ấy em nghĩ mãi không ra vì sao anh ta lại đi theo em, dù sao theo em nhiều phiền toái như vậy, hóa ra đều vì anh.”
Tô Nhuyễn ngẩng đầu nhìn Lộc Minh Sâm: “Tuy rằng đời trước hai ta chỉ gặp qua hai lần, nhưng anh vẫn bảo vệ em nửa đời người.”
Khi ấy phong cách làm việc của cô vừa cực đoan vừa mạo hiểm, có thể an toàn đi tới đỉnh cao, thật sự đều dựa vào phúc trạch Lộc Minh Sâm để lại, đặc biệt là mạng lưới quan hệ, như Bùi Trí Minh, Lục Thần Minh, Đinh Lâu…
Hai người trước ngầm ủng hộ cô, Đinh Lâu thì theo bên cạnh giúp đỡ, vài lần nguy cơ đều do bọn họ giúp cô vượt qua.
Lộc Minh Sâm vuốt ve khuôn mặt cô, thương tiếc nói: “Anh chỉ hận đã không tự mình bảo vệ em.”
Không biết vì sao nghe thấy câu này Tô Nhuyễn vô cùng cảm động, cô không nhịn được dựa đầu vào vai anh: “Bây giờ không phải anh đang bảo vệ em sao?”
Lộc Minh Sâm vuốt tóc cô, một lát sau, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên anh cười rộ lên: “So với những việc em đã làm, anh còn kém xa lắm.”
Tô Nhuyễn nghi hoặc ngẩng đầu, lập tức trông thấy anh duỗi tay ra, cầm tờ báo vừa đặt sang bên cạnh lên, mở ra cho cô xem.
Nhìn bức ảnh quen thuộc mặt trên, Tô Nhuyễn sửng sốt, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
Hôm trước vì chọc giận Bạch Khả Hân, Hứa Văn nói bài báo này vô cùng giá trị, đã gửi bản thảo cho tòa soạn báo tỉnh. Khi ấy cô đã nghĩ phải qua hỏi xem Hứa Văn nói thật, hay là cố ý chọc giận Bạch Khả Hân, kết quả sau khi trông thấy Lộc Minh Sâm, lại không còn nhớ gì cả.
Cho nên… Cô ấy thật sự gửi đi? Còn được đăng báo?
Nghĩ tới điều gì đó, Tô Nhuyễn vội vàng cầm lấy tờ báo, ánh mắt trực tiếp lướt xuống cuối trang, rồi tuyệt vọng phát hiện ra, lời thổ lộ khi ấy cô viết ra được đăng lại không thiếu một chữ.
Trời ạ, Tô Nhuyễn không nhịn được che mặt lại, tuy rằng cô quyết định khoa trương một lần, nhưng chỉ muốn khoa trương trong phạm vi trường học mà thôi, bây giờ…
Lượng phát hành của tờ báo “Đô thị Yến Kinh” là bao nhiêu nhỉ?
Thấy dáng vẻ hoảng hốt hiếm có của Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm không nhịn được ôm lấy cô, duỗi tay kéo tay cô xuống, trong giọng nói không giấu nổi ý cười: “Vẫn là em thông minh nhất, bây giờ có rất nhiều người thay em canh chừng anh rồi, như Bạch Khả Hân, Nguyễn Linh gì đó, ai cũng không thể tới gần anh.”
“Cảm ơn em đã bảo vệ, hiện tại anh cảm thấy vô cùng an toàn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận