Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 172: Cản Thân (1)


Tiếng pháo ngày càng gần, bóng dáng đoàn xe cũng dần dần hiện rõ,
Người trong thôn đều kinh hô: “Trời ạ, sao nhiều xe thế? Tận sáu chiếc!”
“Nhà họ Lộc quả nhiên lắm tiền, Tô Nhuyễn gả đúng rồi.”
Thời buổi này được một chiếc xe hơi tới đón đã vô cùng có thể diện rồi, tuần trước Tô Thanh Thanh chỉ được sáu chiếc xe máy tới đón dâu, cũng được người ta hâm mộ không chịu nổi rồi.
Dẫn đầu đoàn xe là một chiếc xe Jeep màu xanh bộ đội, phía sau là bốn chiếc xe hơi nhỏ, cuối cùng là một chiếc xe tải lớn có mái che.
Liêu Hồng Mai cất giọng âm dương quái khí nói: “Không kiếm đủ sáu chiếc, nên kiếm một chiếc xe tải tới cho đủ số à?”
Không biết mọi người có nghe được câu này hay không, hoặc là căn bản không ai còn tâm trạng nghe bà ta nói chuyện, tất cả đều ùa ra đường ngắm xe hơi, trẻ con chạy xa hơn, đoàn xe gặp phải bọn họ rõ ràng đã giảm tốc độ, cửa sổ chiếc xe hơi nhỏ thứ hai hạ xuống, người trong xe bắt đầu rải từng nắm kẹo ra ngoài.
Đám trẻ con nhận kẹo vui vẻ cười ha ha.
Liêu Hồng Mai đã quyết định phải chèn ép Tô Nhuyễn một lần, lập tức cười cao giọng tiếp đón: “Ai, người cản thân đâu rồi? Mau nhanh cái chân lên.”
“Ngày kết hôn không phân lớn nhỏ, hiếm khi có cơ hội bắt chẹt đoàn trưởng, bỏ lỡ thôn này không còn cửa hàng khác dadau1’
“Bao lì xì một người không quá mười đồng không cho qua! Đoàn trưởng Lộc có tiền lắm đó.”
Nháo hôn, cản thân là tập tục từ xưa truyền lại, nếu là người thân nháo hôn, tất nhiên đều vì tạo không khí và chúc phúc, nhưng mỗi thôn đều có vài tên vô lại dựa vào ngày kết hôn cô dâu chú rể và chủ nhà không được nổi giận, làm ra một vài hành động bắt chẹt người khác quá mức bình thường.
Người trong thôn thường lui tới biết đám người này sẽ cố ý tìm người ngăn cản, nhưng nhà họ Lý không sống ở Tô Gia Câu, bây giờ chủ nhà Liêu Hồng Mai lại nói như vậy, có mấy kẻ lưu manh ăn chơi lêu lổng trong thôn lập tức khiêng hai băng ghế dài đến chắn giữa đường. Mười đồng tiền đó, dù không đủ mười đồng, mỗi người hai ba đồng cũng đủ cho bọn họ tới tiệm ăn ăn một bữa rồi, cơ hội tốt như vậy đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Người xung quanh nhíu mày mắng to: “Đám đồ vô lại thiếu đạo đức này, chúng mày đừng quá đáng.”
Lúc mắng chửi không ít người đều nhìn về phía Liêu Hồng Mai, Liêu Hồng Mai chỉ coi như không nhìn thấy, con gái bà ta đã bị Tô Nhuyễn vả mặt như vậy, bà ta còn để ý cái gì!
Huống hồ bà ta đâu nói sai câu nào?
Nghĩ đến đây, bà ta lại giả mù sa mưa nói với Hoắc Hướng Dương: “Hướng Dương, mau lên, con cũng là người vừa làm chú rể, mau qua giúp đỡ, tốt xấu gì Minh Sâm cũng là anh em cột chèo với con, chiếu cố người ta một chút!”
Hoắc Hướng Dương sửa sang lại quần áo trên người một chút, ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn sơ vin gọn gàng, đai lưng lại lần nữa thắt chặt.
Ảnh chụp chỉ là ảnh chụp mà thôi, tư thế đẹp là ảnh đẹp, hiện tại thì chưa chắc. Một người ngồi xe lăn thôi, chẳng lẽ còn có sức hút hơn so với một người chân tay khỏe mạnh như anh ta sao?
Trong phòng, Triệu Lị Lị nghe giọng nói bên ngoài truyền vào, tức điên người: “Mẹ của Tô Thanh Thanh đúng là ghê tởm giống hệt cô ta! Dù thế nào cậu cũng là cháu gái ruột của bà ta, sao bà ta có thể khiến người khác buồn nôn như vậy?"
Mã Lan Nhi lo lắng nói: “Lát nữa chúng ta ra ngoài cũng phải cẩn thận chút, thằng vô lại nhà họ Tô kia, vô cùng thích nhân lúc hỗn loạn sờ soạng con gái và cô dâu…”
Ngôn Thiếu Thời căm giận nói: “Chị yên tâm đi, chúng em sẽ bảo vệ tốt các chị, anh trai em với các anh họ chị dâu đã đi giúp đỡ rồi, chắc chắn sẽ không khiến anh rể bị làm khó.”
Tô Nhuyễn lại không nóng nảy chút nào, cô dựa vào cửa sổ nhìn đám đông ồn ào nhốn nháo bên ngoài, vui vẻ thoải mái cười nói: “Cuối cùng ai khó chịu còn chưa biết trước đâu.”
Ánh mắt cô dừng trên người Tô Thanh Thanh, khóe môi cong lên: “Nếu chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, vậy thì gặp một lần đánh một lần là được.”
Người ở lại trong phòng với Tô Nhuyễn đều được cô trấn an, tò mò duỗi cổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng đều chuẩn bị giúp đỡ Lộc Minh Sâm chân cẳng không tiện.
Phía bên kia, đám vô lại đã bắt đầu kêu gào: “Hoặc là đi qua người chúng tôi, hoặc là mỗi người mười đồng lì xì!”
Yêu cầu này rõ ràng là bắt nạt chú rể không thể đi lại bình thường.
Các anh chị em nhà họ Lý đang định bước đến, Hoắc Hướng Dương đã nhanh chân tới trước, đưa một bao thuốc qua, dáng vẻ muốn giải vây: “Người anh em…”
Nhưng mà anh ta còn chưa nói hết câu, một cậu thanh niên với khuôn mặt trẻ con đột nhiên thò đầu ra từ ghế phụ xe jeep, cười hì hì nói với đám vô lại chặn đường: “Được thôi! Các cậu nói lời giữ lời đấy nhé!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận