Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 489: Giục Hôn Giục Sinh (1)


Lý Nhược Lan không chỉ hứa hẹn sẽ nấu sườn kho, trước khi đi còn nhét cho Tô Nhuyễn không ít đồ ăn: “Sang mai hâm nóng lên là ăn được.”
Hai người sóng vai ra khỏi nhà họ Ngôn, Tô Nhuyễn lắc lư cánh tay Lộc Minh Sâm, trong lòng có vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ nói được một câu: “Sao anh lại tốt như vậy?”
Lộc Minh Sâm giơ tay lên ôm cô vào lòng, cười nói: “Vì em còn tốt hơn.”
Tô Nhuyễn không nhịn được bật cười: “Miệng bôi mật à?”
Lộc Minh Sâm nhìn trái nhìn phải, ghé sát tai cô nhỏ giọng nói: “Về nhà nếm thử chẳng phải sẽ biết sao?”
Tô Nhuyễn véo anh một cái: “Không đứng đắn.”
Ăn tết ở tỉnh Đông Lâm vẫn nhẹ nhàng thích ý như cũ, năm nay ngoài nhà họ Ngôn, thôn Lý cũng thay đổi rất nhiều.
Năm nay có công trình làm hơn nửa năm, cậu ba và mấy người anh họ chị họ đều kiếm được không ít tiền, vì cậu Cả trang hoàng nhà cửa cho Ngôn Thiếu Dục và Lý Nhược Lan, không ít người đều đặt làm bàn ghế tủ quần áo theo kiểu dáng mới mẻ nhà bọn họ, gần tết rồi vẫn bận việc.
Trong nhà đã đổi sang tivi mới lớn hơn, máy giặt tủ lạnh đều có đủ, trong sân còn có cầu trượt, như lời bà ngoại Lý nói, nhà trẻ nhà họ Lý đã chính thức thành lập.
“Lứa trẻ đầu tiên sắp tốt nghiệp, lại chuẩn bị đón lớp mẫu giáo bé mới.”
Đầu năm anh họ Tiểu Vĩ nhà cậu Ba vừa kết hôn, vì điều kiện tốt lên, cưới được cô vợ không tồi, bây giờ bụng chị dâu đã hơi nhô lên rồi, bà ngoại Lý mừng không chịu nổi, vừa kéo tay chị ấy hàn huyên, vừa vươn tay sờ bụng chị ấy.
Cũng thăng chức cho đối phương thành người đứng đầu trong tim bà ngoại Lý.
Ngôn Thiếu Dục an ủi Tô Nhuyễn: “Đừng sợ, đợi em có em bé rồi, lại có thể xếp hàng đầu trong lòng bà ngoại.”
Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trên tay, chưa kịp nói gì, bà ngoại Lý đã mắng Ngôn Thiếu Dục trước: “Con bé có xếp nhất hay không bà không biết, nhưng cháu chắc chắn đứng cuối cùng, đã hai lăm hai sáu tuổi đầu rồi còn chưa chịu tìm bạn gái, chưa chịu kết hôn, cháu muốn làm gì hả?”
Lời này của bà ngoại như mở ra máy hát, trong niên đại này, dù cha mẹ tiến bộ như Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho, cũng vô cùng coi trọng chuyện kết hôn sinh con.
Lý Nhược Lan nhăn mày lại: “Con nói xem, bạn học cùng lớp chỉ còn mình con chưa kết hôn đúng không?”
Bà ấy nói tiếp: “Đàn anh khóa trên của mẹ có cô con gái, năm nay tốt nghiệp đại học sư phạm, đợi qua năm mới mời người ta ăn bữa cơm, gặp mặt một lần thử xem có hợp nhau không.”
Ngôn Thiếu Dục đau đầu: “Mẹ, qua năm mới con còn bận khởi công, không có thời gian.”
“Không có thời gian không có thời gian, kết hôn cũng không có thời gian, con có thời gian làm gì?” Lý Nhược Lan nói: “Mẹ thấy con kiếm tiền kiếm si kiếm ngốc rồi, tiền có thể làm vợ con không?”
Thậm chí bà ấy còn lôi đối thủ một mất một còn trước kia của Ngôn Thiếu Dục ra đả kích: “Con trai Cao Cường kia sắp đầy tháng rồi!”
Ngôn Thành Nho cũng xen miệng vào: “Dù thế nào, vấn đề cá nhân vẫn phải giải quyết.”
Nhìn dáng vẻ đau đầu của Ngôn Thiếu Dục, Tô Nhuyễn không khỏi đồng tình, nói ra thì trước kia khi cô ký hợp đồng hôn nhân với Lộc Minh Sâm, chính vì sợ gặp phải tình huống này.
Năm nay khả năng Ngôn Thiếu Dục còn tạm ổn, đợi thêm hai năm nữa, sợ là giục hôn sẽ biến thành bức hôn.
Đời trước cô chính mắt trông thấy rất nhiều bậc làm cha làm mẹ nói với con mình, không mang đối tượng không cho về nhà ăn tết, còn có thành phần cực đoan nói, dù kết hôn xong lại ly hôn, vẫn tốt hơn cái tiếng không ai thèm cưới, hoặc không cưới được vợ.
Đến năm 2020 thời đại tiến bộ vẫn còn tình trạng như vậy, huống chi niên đại bảo thủ này.
Nhưng mà giây trước Tô Nhuyễn còn đồng tình với Ngôn Thiếu Dục, giây tiếp theo lửa đã cháy tới người cô.
“Đứa bé trong bụng Quyên Quyên là đứa bé cuối cùng trong mấy năm nay, muốn thêm phải chờ Thiếu Dục và Nhuyễn Nhuyễn rồi, có điều Nhuyễn Nhuyễn vẫn đang học, chắc là Thiếu Dục đi trước.” Bà ngoại Lý vui vẻ đếm nhân khẩu trong nhà.
Nhắc tới chuyện này, hai mắt Lý Nhược Lan cũng sáng lên: “Còn không phải sao, thời gian khác nhau, đầu tiên chăm sóc vợ Thiếu Dục, đợi bên này xong, qua chăm sóc Tô Nhuyễn là vừa.”
Tô Nhuyễn chỉ có thể gượng cười, nhìn bụng chị họ, không ngừng xoay chuyển phật châu trên tay.
Lộc Minh Sâm hiểu được lo lắng của cô, suốt quãng đường về đều nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn. Sau khi về nhà, anh cười nói: “Xem em bị dọa kìa, người lớn thúc giục cũng phải vài năm nữa, bây giờ em lo âu vẫn còn quá sớm.”
Tô Nhuyễn bĩu môi: “Anh nói nhẹ nhàng nhỉ, anh nhìn anh trai em thì bết, nếu lúc đó em dám nói không sinh con, mẹ em là người đầu tiên không đồng ý.”
Không phải Lý Nhược Lan không đủ tiến bộ, mà vì thời đại này tư tưởng “Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại” vẫn ăn sâu bén rễ, kết hôn không sinh con tương đương tội nặng.
Đời trước Tô Nhuyễn có thể cố ý không sinh con khiến mẹ Hoắc tức chết, nhưng đối mặt với Lý Nhược Lan và bà ngoại Lý thương cô thật lòng, cô vẫn áy náy.
Lộc Minh Sâm dựa vào sô pha, không để ý chút nào, lại kéo Tô Nhuyễn ngồi xuống cùng mình, vỗ về sống lưng cô, chậm rãi nói: “Yên tâm đi, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, còn anh ở đây mà.”
Những lời này của Lộc Minh Sâm đã xoa dịu được cảm xúc của Tô Nhuyễn, cộng thêm một đống thủ đoạn đa dạng ngăn Tô Nhuyễn suy nghĩ miên man không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận