Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 295: Tập Quân Sự (2)


“Có chuyện gì mà cười vui vẻ vậy?” Một giọng nói trầm thấp truyền đến, tuy rằng ngữ điệu tản mạn, lại mang theo cảm giác áp bách không thể coi thường.
“Huấn luyện viên.” Phong Cảnh Diệp vội vàng đứng thẳng người, chào hỏi đối phương.
Lộc Minh Sâm gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu anh ta có thể đi chỗ khác rồi.
Phong Cảnh Diệp lui lại, ánh mắt Lộc Minh Sâm đảo qua ba người Tô Nhuyễn, vẫn như không quen biết cô, mở miệng hỏi theo phép công: “Có chuyện gì thế?”
Tô Nhuyễn quay đầu, liếc mắt nhìn Trương Thi Thi một cái, sau đó bĩu môi tỏ vẻ không vui, mắt nhìn chằm chằm vào Lộc Minh Sâm, biểu đạt mong muốn mãnh liệt không muốn đứng chung một chỗ với cô gái này.
Trương Thi Thi đứng thẳng tắp, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, đáp lời: “Báo cáo huấn luyện viên, không có việc gì.”
Lộc Minh Sâm không hỏi thêm, chỉ thờ ơ nhìn cô ta, nói: “Giữ khoảng cách một cánh tay, đứng cho vững!”
Trương Thi Thi lui lại cách xa Tô Nhuyễn chút, Lộc Minh Sâm thì tiếp tục đi chỉnh đốn hàng ngũ phía sau.
Tô Nhuyễn trợn trừng mắt, không thể tin nổi, anh ấy cứ đi như vậy sao???
Trương Thi Thi lại rất vui, còn được một tấc muốn lấn một thước, nhìn về phía Tô Nhuyễn, hỏi: “Tô Nhuyễn, có phải tôi cao hơn cậu không?”
Tô Nhuyễn trợn trắng mắt, chưa kịp mở miệng đã có người phía sau trả lời giúp: “Không phải.”
Tô Nhuyễn và Trương Thi Thi đều sửng sốt, không hẹn mà cùng quay đầu lại, lập tức trông thấy Lộc Minh Sâm đang đứng sau hai người.
Anh chỉ vào Trương Thi Thi, lạnh nhạt nói: “Cô, đi về phía sau, đứng chỗ đó.”
Hiển nhiên là Trương Thi Thi không muốn, còn định làm nũng: “Huấn luyện viên……”
Lộc Minh Sâm rũ mắt nhìn cô ta: “Cô hoạt bát như vậy, hay là để cô đứng lên trên kia, để mọi người chiêm ngưỡng nhé?”
Trương Thi Thi bị ánh mắt anh dọa sợ, không dám tiếp tục gây chuyện nữa, ngoan ngoãn đi về phía sau.
Tô Nhuyễn cao hứng cong vành mắt, Lộc Minh Sâm vẫn không để ý đến cô như cũ, nhưng hình như khóe miệng cũng hơi cong lên.
“Cô! Dịch sang trái một bước!”
“Cô! Đi sang bên phải.”
“Cậu! Xuống hàng phía sau.”
“Còn cô…” Đột nhiên Lộc Minh Sâm điểm danh Tô Nhuyễn, đây là lần đầu tiên sau khi gặp mặt ánh mắt anh dừng trên người cô, không biết vì sao Tô Nhuyễn lại cảm thấy hơi căng thẳng.
Nhưng mà chỉ qua một hai hơi thở, dường như anh đã cân nhắc xong, chỉ nói một câu: “Cứ đứng chỗ này đi.”
Tô Nhuyễn ngây người, cô dám khẳng định anh cố ý, huấn luyện viên cấp bậc như anh, sao vấn đề nhỏ thế này còn phải tự hỏi?
Khi điều chỉnh vị trí cho người khác, anh chỉ tùy tay chỉ đạo, không do dự chút nào. Nhắc đến tên cô… Như kiểu chỉ muốn liếc cô một cái vậy.
Tô Nhuyễn tức giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng người nào đó, gã đàn ông chó c.h.ế.t này, anh cố ý tán tỉnh cô!!! Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì hả???
Chuyện khiến người ta căm phẫn nhất là, sau khi quyến rũ cô xong, bản thân lại không liếc cô một cái, như không vấn đề gì, vẫn tiếp tục sắp xếp lại hàng ngũ.
Tra nam!
Nửa tiếng sau, cả đội đã sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề.
“Nhớ kỹ bạn học đứng trước đứng sau mình, về sau tập hợp cứ dựa theo đội hình này.”
“Được rồi, bây giờ bắt đầu dạy nội dung quân sự cơ bản nhất cho các cô cậu: “Đứng dáng quân đội.”
Lộc Minh Sâm đứng trước làm mẫu một lần , Triệu Yến Yến bên cạnh không nhịn được nhỏ giọng nói: “Eo huấn luyện viên của chúng ta nhỏ thật đấy…”
Sau đó hình như ánh mắt quét đến chỗ nào đó lại nhanh chóng thu về, Tô Nhuyễn nghi ngờ cô ấy còn định nói m.ô.n.g vểnh, chỉ là da mặt mỏng nói không nên lời…
Cô nên cảm thấy may mắn vì nữ sinh niên đại này đủ ngây thơ, cũng đủ bảo thủ không nhỉ?
Phi!
Vì sao cô phải cảm thấy may mắn? Liên quan gì đến cô!
Tô Nhuyễn hung hăng trừng mắt lườm Lộc Minh Sâm một cái.
Không biết có phải đối phương đã nhận ra hay không, mà ngay sau đó Lộc Minh Sâm đứng trên bục lập tức thả lỏng người, nói với sinh viên bên dưới: “Được rồi, đều đứng nghiêm dựa theo yêu cầu này.”
Sau đó mọi người không rảnh thưởng thức dáng đẹp của huấn luyện viên nữa, đứng kiểu quân đội thật sự rất mệt, tập quân sự hồi trung học đều qua loa, mọi người chưa bao giờ trải qua quân huấn nghiêm khắc thế này.
Nam sinh đứng hàng trước đều tương đối thảm, thấy người nào đứng không đúng tiêu chuẩn Lộc Minh Sâm đều trực tiếp dùng tay: “Đừng lười biếng, dám thả lỏng lên trên kia đứng triển lãm mười phút.”
Sinh viên thời buổi này đều là “Thiên chi kiêu tử”, sao chịu nổi mất mặt như vậy, cả đám đều cắn răng kiên cường chống đỡ.
Đến bên nữ sinh, Lộc Minh Sâm lập tức chắp tay sau lưng, chỉ dùng ánh mắt chỉ dạy.
Anh nhìn chằm chằm vào bả vai bên cao bên thấp của một nữ sinh, đầu hơi nghiêng về phía bên phải: “Bên này xuống một chút.”
Vai phải nữ sinh lập tức áp xuống, nhưng bờ vài trai lại vểnh lên.
Thấy Lộc Minh Sâm cũng lộ ra biểu cảm đau đầu hiếm gặp, người phía sau mím môi nhịn cười, Tô Nhuyễn cũng vậy.
Với anh mà nói, dạy quân sự cho đám sinh viên yếu ớt bọn họ chắc là rất thống khổ nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận