Trọng Sinh Sau Khi Bị Cướp Đoạt Vận May

Chương 464: Câu Lạc Bộ Đêm (1)


Nếu đã quyết định đi, ăn xong Tô Nhuyễn trực tiếp về nhà thay quần áo trang điểm.
Vừa tới cửa nhà lại trông thấy y tá Mễ buồn bã ỉu xìu ngồi trong sân, hình như cảm xúc cũng không ổn lắm, dứt khoát rủ cô ấy đi cùng.
Y tá Mễ còn chưa đáp lời, cô giáo Hàn ngồi cạnh cô ấy đã hào hứng trước: “Câu lạc bộ đêm à? Chính là nơi đám nhà giàu mới nổi thích đi đúng không? Nghe nói bên trong vô cùng náo nhiệt, có ngôi sao ca hát, có cả các cô em khiêu vũ.”
Hiện giờ cô ấy vô cùng ham thích thử những điều mới mẻ, đặc biệt là Tô Nhuyễn nói ra, cô đều muốn thử.
Y tá Mễ lại có chút do dự, trong mắt dân chúng sinh hoạt an phận câu lạc bộ đêm ở thời đại này bị yêu ma hóa, không phủ nhận bên trong có rất nhiều đầu trâu mặt ngựa, nhưng nếu chỉ ca hát khiêu vũ, thật ra xem như nơi tốt để thả lỏng tinh thần.
Hơn nữa, hiện tại thật sự không nhiều hoạt động giải trí, Tô Nhuyễn cũng muốn đi thể nghiệm một phen: “Cũng có rất nhiều phụ nữ đi, khiêu vũ mà, ai thích đều có thể nhảy.”
Thấy cô giáo Hàn ngo ngoe rục rịch, y tá Mễ cảm thấy mấy ngày nay cảm xúc của mình lung tung rối loạn đến mức bực bội, cũng cắn răng nói: “Đi!”
Tô Nhuyễn gọi điện thoại nói với Nhan Diệu có thêm hai người bạn, Nhan Diệu tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.
Hiển nhiên cô ấy cũng chưa từng đến nơi tương tự, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, kết bạn càng nhiều đương nhiên càng tốt.
Bảy giờ tối, sắc trời tối dần, Tô Nhuyễn, Nhan Diệu và hai người y tá Mễ đi đến tụ họp trước cửa câu lạc bộ đêm Paris.
Nhìn thấy Nhan Diệu, Tô Nhuyễn không khỏi kinh diễm, cô gái nhỏ ngày thường đều buộc tóc đuôi ngựa, trang điểm kiểu gái ngoan, nhìn ngây thơ đáng yêu này, hôm nay lại thả tóc, trang điểm mắt khói, mặc váy ngắn màu xanh biển, gợi cảm bất ngờ.
“Bà chủ!” Nhan Diệu cười hì hì chạy đến, ôm lấy cánh tay Tô Nhuyễn: “Hôm nay ngài xinh quá.”
Sau đó lại nhìn về phía cô giáo Hàn và y tá Mễ: “Bạn của bà chủ đều là mỹ nữ.”
Tất nhiên ba người đều trang điểm kỹ càng một phen, câu này của Nhan Diệu đã chọc cười cô giáo Hàn và y tá Mễ.
Tô Nhuyễn giới thiệu hai bên với nhau.
Y tá Mễ nhìn Nhan Diệu: “Cha mẹ cô sinh khéo thật đấy, vẻ ngoài xinh đẹp như búp bê tây dương vậy.”
Cô giáo Hàn lại cảm thấy hứng thú với kiểu trang điểm của cô ấy: “Cô trang điểm khéo quá, kiểu này làm thế nào?”
Nhan Diệu cũng cao hứng: “Đợi khi nào rảnh tôi dậy hai người, tới nơi ánh sáng mịt mờ kiểu này, trang điểm đậm một chút sẽ thu hút hơn.”
Cô ấy nói giống như thường tới chơi vậy, nhưng mà trước khi vào cửa lại ôm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn, cô giáo Hàn và y tá Mễ cũng vô thức theo sát cô.
Hiển nhiên vẫn có chút sợ hãi với động tiêu tiền trong truyền thuyết này, may mà có Tô Nhuyễn đi cùng, cô giống như khách quen trực tiếp trả tám mươi đồng ở quầy lễ tân, mỗi người hai mươi đồng phí vào cửa, rồi dẫn bọn họ đi thẳng vào trong,
Vào trong, đẩy cửa ra, bài hát “Nước vong tình” lập tức truyền đến, mấy người cũng nhìn rõ toàn cảnh câu lạc bộ đêm trong truyền thuyết.
Chính giữa là sân khấu, dưới sân khấu là sàn nhảy, ở nơi sắc màu rực rỡ, ánh đèn lấp lóe ấy, đã có người đang nhảy bên trong.
Những nơi khác ngoài sàn nhảy đều đặt bàn ghế lớn nhỏ không đồng nhất, lớn nhỏ khác nhau chi phí phải trả cũng khác nhau.
Bốn người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, Nhan Diệu nói: “Cũng giống quán karaoke nhỉ? Chỉ là nơi này lớn hơn, đèn màu rực rỡ hơn, mời ngôi sao chuyên nghiệp hơn đến biểu diễn mà thôi.
Cô giáo Hàn nhìn chiếc bàn dài gần đó: “Đúng là có con gái.”
Ba người còn lại ngó qua, nhìn thấy trên chiếc bàn kia là ba cô gái hơn hai mươi tuổi, đều ăn mặc trang điểm kiểu công sở, nói cười vui vẻ, biểu cảm thả lỏng, nhìn qua giống bạn bè tụ tập.
Tô Nhuyễn nhìn bọn họ cười: “Cho nên, rất nhiều chuyện không thể chỉ nghe người khác nói, cũng không thể chỉ dựa vào tưởng tượng, tự mình xem tự mình trải nghiệm chẳng phải sẽ biết sao.”
Nhan Diệu rũ mắt xuống, như suy tư điều gì.
Rất nhanh đã có một cậu thanh niên đẹp trai, mặc quần đen áo trắng đeo nơ tới tiếp đãi bọn họ, Tô Nhuyễn muốn chọn bàn kích cỡ trung bình, được thông báo ít nhất phải tiêu phí bốn trăm tệ.
Cô giáo Hàn và y tá Mễ nghe xong, đều âm thầm kinh hãi, thế này cũng quá đắt rồi.
Nhưng mà Nhan Diệu lại không kinh ngạc chút nào, cầm thực đơn lên hào phóng nói: “Hôm nay tôi mời khách.”
Nói xong gọi ngay một đĩa trái cây lớn mắt không nháy một cái, như vậy lập tức tiêu mất một trăm rồi, bốn người đều không muốn uống rượu lắm, mỗi người gọi một lon coca, thêm chút đồ ăn vặt, tóm lại vài thứ cộng lại đã đủ bốn trăm rồi.
Y tá Mễ xót tiền, chậc lưỡi: “Chẳng trách lại nói nơi này là động tiêu tiền, tiền ở đây nghe không giống tiền bên ngoài, có chút đồ như vậy đã bốn trăm rồi? Ăn cướp à?”
Tô Nhuyễn cười: “Đến nơi này mua không phải đồ ăn, mà mua thả lỏng, mua sự vui vẻ.”
Cô giáo Hàn không hiểu lắm: “Tôi thấy sau khi bỏ ra số tiền này, vốn dĩ đang vui lập tức hết vui rồi.”
Đám người nghe vậy đều cười ha ha, Tô Nhuyễn ra hiệu bảo bọn họ nhìn ra cửa.
Lúc ấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào, dáng người chắc nịch, một tay cầm túi xách, một tay cầm điện thoại cục gạch, có hai cậu nhân viên phục vụ lập tức bước tới, ân cần tiếp đón: “Chị Hà, chị tới rồi à?”
“Vẫn ngồi chỗ cũ nhé?”
Người phụ nữ kia đưa túi xách và điện thoại cục gạch trong tay qua, hất hàm nói: “Ừ, vị trí cũ, hai cậu có rảnh thì qua tâm sự với tôi.”
Trên mặt hai người kia đều lộ ra ý cười, dẫn chị Hà kia đến một chiếc bàn dài tầm nhìn cực tốt, chị Hà ngồi xuống giữa bàn, hai cậu thanh niên kia một trai một phải, một xoa vai một bóp chân cho đối phương.
Một người nói: “Chị Hà, sao dạo này chị gầy đi nhiều như vậy?”
Một người nói: “Chị Hà, chị bảo dưỡng da thế nào vậy? Mềm như thể véo ra nước, nói chị hai mươi cũng có người tin.”
Dỗ dành chị Hà kia cười không khép được miệng, lập tức ném ra một sấp tiền: “Cho tôi một chai champagne, à, còn nữa, bảo Lưu Hiểu Hoa hát “Đêm dài lãng mạn”.”
Rất nhanh đã có một người đàn ông đẹp trai bước lên sân khấu, đầu tiên cảm ơn chị Hà một câu, sau đó nhìn về phía chị ta thâm tình hát một bài.
Bốn người ngồi xem suốt cả quá trình, cô giáo Hàn vừa nghe người đàn ông tên Lưu Hiểu Hoa kia ca hát, vừa cười nói: “Đúng là vui thật, cảm giác muốn bay lên.”
Tô Nhuyễn vừa cười, vừa ăn trái cây, nói chuyện, nghe hát, không gì vui hơn.
Sau khi người đàn ông tên Lưu Hiểu Hoa kia hát xong, lại trông thấy một người đàn ông ngồi bàn dài đối diện nói với cô gái bên cạnh: “Lily, đi bảo Tiểu Mạn, tổng giám đốc Hứa của chúng ra muốn nghe “Tình nhân tri kỷ”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận