Trọng Sinh Làm Đại Văn Hào

Chương 53: Dưa leo (tăng thêm )

**Chương 53: Dưa chuột (thêm chương)**
Mất khoảng nửa giờ, Lý Khoát đem chương vừa rồi chỉnh sửa lại.
Sửa đổi có chút tốn công sức, nhưng không ngại cẩn thận trau chuốt.
Lý Khoát lại kiểm tra một lần, ừm... không phải kiểm tra xem có lỗi gì không, chủ yếu là kiểm tra xem sau khi mình thay đổi, ý tứ muốn biểu đạt có bị thay đổi hay không.
Dù sao hắn đối với bút lực của mình cũng không có lòng tin, thật sự theo đuổi chính là duy trì loại bút lực nguyên bản.
Trước mắt xem ra, hết thảy đều cũng khá ổn.
Làm xong những thứ này, Lý Khoát nhìn đến thời gian đã là gần sáng, ở trước máy tính duỗi người, cảm giác bụng rất đói.
Bất quá loại thời điểm này ăn đồ ăn quả thực dễ dàng béo lên, hắn do dự một chút liền đến phòng bếp, tìm một trái dưa chuột gặm, dưa chuột là đồ tốt, lượng nước đủ, có dinh dưỡng, nhiệt lượng lại không cao.
"Ai." Đột nhiên đèn sáng lên, Lý Khoát nghe được một tiếng cửa mở, bị dọa sợ đến vong hồn toát ra.
Bên kia cũng truyền đến một tiếng thét chói tai.
Thì ra là Tô Nhuế.
"Ngươi làm gì chứ? Làm ta sợ muốn c·hết?" Tô Nhuế mặc một cái quần ngủ, hơn nữa chỉ là mở một cái đèn nhỏ trong phòng bếp, dáng vẻ yểu điệu ở trong ánh đèn có chút mờ ảo ngược lại tăng thêm mấy phần mỹ cảm, lúc này nàng vỗ ngực, trong đôi mắt còn có mấy phần sợ hãi.
Lý Khoát cũng bị đột nhiên một tiếng thiếu chút nữa thì sợ đái ra, có chút không nói nên lời: "Này... Ta mới là người bị giật mình được rồi?"
"Ngươi một người đàn ông có gì mà sợ." Tô Nhuế nói: "Bất quá, ta vẫn là không thích ứng được trong nhà này có thêm người, ngại quá."
Lý Khoát: "Coi như ta là một gã Cự Hán thân cao tám thước, vòng eo cũng tám thước, nhưng tóm lại cũng sẽ có lúc thiết hán nhu tình chứ?"
"Phốc." Tô Nhuế bị những lời này của Lý Khoát chọc cười, nhưng thấy Lý Khoát cầm trong tay dưa chuột của mình, nghĩ tới việc gia hỏa này hai ngày trước gửi tin nhắn đòi xem phần món ăn biểu hiện, đối với trình độ keo kiệt của người bạn cùng phòng mới này lại càng rõ ràng.
Lý Khoát cũng chú ý tới dưa chuột, có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi, ta hình như cầm nhầm dưa chuột của ngươi, bụng có chút đói, cho nên..."
Tô Nhuế: "Không sao, ta về phòng trước đây."
Lý Khoát cảm giác sắc mặt của nàng tựa hồ khá là khó coi, trong lòng âm thầm dặn dò chính mình: Sau này không thể tùy tiện như vậy, đồ vật của người khác, dựa vào cái gì nói ăn thì ăn? Ngày mai đem dưa chuột mua về để lên đi... Nói không chừng người ta phải dùng đến...
Chờ nàng cần dùng... Nói đúng hơn là đợi nàng phải đem dưa chuột dùng để đắp lên mặt thì có thể dùng...
Lý Khoát lần nữa nằm trên giường, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ngủ.
...Ngày thứ hai vừa rạng sáng, Lý Vũ Đồng muốn đi đến trường lên lớp, Tô Nhuế cũng phải đi làm, trong nhà trống trải cũng chỉ còn lại một mình Lý Khoát.
Hắn nhìn một chút, sắc trời còn sớm, thay một thân y phục đến dưới lầu trong công viên chạy bộ.
Hôm nay là thứ hai, cho nên Lý Khoát một gã thanh niên trai tráng ở trong công viên chạy bộ, tựa hồ không có chuyện gì đáng quan tâm, thật ra khiến mấy người thích xen vào việc của người khác gia hỏa nhìn chăm chú mấy lần.
Dù sao Lý Khoát rèn luyện thân thể mới bắt đầu, cho nên hắn hôm nay chạy hơn 20 phút để dò xét cường độ của thân thể một chút, hắn cảm thấy sau này mình chạy bộ từ nửa giờ bắt đầu, rồi sau đó tăng lên một chút.
Chạy bộ xong, Lý Khoát không quên từ chợ rau mua một ít dưa chuột rồi bỏ vào trong tủ lạnh, hơn nữa trong lòng cũng nhắc nhở mình sau này đừng ăn đồ của người khác lung tung.
...Sau khi làm xong, Lý Khoát ngồi vào trước mặt máy vi tính.
Kiếp trước Lý Khoát từng làm một thời gian tác giả viết truyện chuyên nghiệp, tác giả chuyên nghiệp mỗi ngày khi nào thức dậy đều được, cũng có thể vác một cái máy tính đi khắp nơi du lịch, nhưng những thứ này cũng chỉ là ấn tượng bề ngoài.
Trên thực tế, tác giả viết truyện chuyên nghiệp ngược lại dễ dàng bởi vì trong lòng thấy thời gian rộng rãi mà buông thả yêu cầu đối với bản thân, thường thường đợi đến giây phút cuối cùng không thể không gõ chữ mới bắt đầu gõ chữ, đến cuối cùng chính là ngủ muộn, thức dậy muộn... Sinh hoạt trở nên bê bối.
Cho nên nếu như không phải là người có được lực tự chủ cường đại, thì làm tác giả viết truyện chuyên nghiệp, sinh hoạt tuyệt đối không được tốt đẹp như hắn lúc trước tưởng tượng.
Đời này Lý Khoát cảm thấy mình yêu cầu vượt qua những thứ này, phải dùng hiệu suất cao nhất để hoàn thành công việc của mình.
Tối hôm qua phim Mỹ tải xong rồi, phim này tên là «Chảy Máu», cơ cấu cùng phương thức tự thuật có điểm giống «Trò Chơi Vương Quyền» ở một thời không khác, hắn thời điểm xuyên việt «Trò Chơi Vương Quyền» mới đến phần sáu, cuối mùa, căn bản không xem xong, có oán niệm sâu sắc hắn chỉ có thể ở thế giới này tìm phim truyền hình tương tự.
Cùng một thời không khác, thời không này văn hóa Mỹ Đế cũng là càn quét thiên hạ, Hollywood Cự Hạm công hãm toàn cầu.
Trung Quốc điện ảnh công nghiệp so với kiếp trước khá hơn một chút, dù sao đệ nhất thế giới GDP quốc lực đặt ở đó, hơn nữa hai năm qua toàn bộ Đông Á, Đông Nam Á cũng phải xem sắc mặt Trung Quốc, cho nên điện ảnh trên cơ bản có thể thống trị Đông Á, Đông Nam Á, nhưng so với Mỹ Đế vẫn là không có cách nào.
Phim truyền hình công nghiệp của Mỹ Đế cũng giống như kiếp trước là đệ nhất thế giới, tất nhiên, phải nói đến tính nghệ thuật mà nói, phim điện ảnh và phim truyền hình của Châu Âu đều vượt qua nước Mỹ, nhưng khả năng thương mại hóa của Mỹ Đế quá mạnh, nghệ thuật tất nhiên cũng có người làm, phim truyền hình công nghiệp cũng là tồn tại chinh phục toàn cầu.
Lý Khoát đời trước từng viết qua tiểu thuyết giải trí, là viết về điện ảnh, lúc ấy rất là nghiên cứu qua phương diện này, cho nên đối với thế giới này những thứ này cũng đặc biệt chú ý.
Lý Khoát cố nén xúc động muốn xem ngay «Chảy Máu», mà là sau khi đăng nhập vào Tân Nha thì xem diễn đàn.
Trước mắt mới chỉ, «Lần Đầu Tiên Tiếp Xúc Thân Mật» đã đăng được hơn một nửa.
Bây giờ nội dung cốt truyện đến đoạn hai người đi xem «Titanic». Dù sao thế giới này không có Titanic, cho nên Lý Khoát đổi thành một bộ phim có ý nghĩa tượng trưng khác.
Nhìn đến đây, rất nhiều người cũng quen thuộc phong cách văn của quyển sách này.
Lý Khoát đi xem qua hậu trường, trước mắt mới chỉ, quyển sách này nhận được tổng cộng là 6874 tệ khen thưởng, cầm về tay hắn cũng có đến gần 5000 tệ.
Đây là một khoản thu nhập không nhỏ.
Nhất là đối với một cuốn tiểu thuyết không có thu nhập nào khác, thuần túy chỉ dựa vào khen thưởng để duy trì mà nói, con số như vậy đã tương đối khá.
Bất quá những thứ tiền nhuận bút này phải đến tháng sau mới có thể cầm được.
Một bên khác, Diệp Liên Thành đang ở trước mặt một người đàn ông trung niên, lúc này hắn nhìn thậm chí phải dùng từ ngoan ngoãn để hình dung.
Bởi vì người đàn ông trung niên trước mặt này tên là La Kim To, chính là đại cổ đông đứng sau Tân Nha, cổ đông lớn thứ hai!
La Kim To bình thường ở Tân Nha trong rất nhiều chuyện, đều có năng lực quyết sách.
La Kim To: "Liên Thành, ta cũng có xem qua một chút tiểu thuyết gần đây, thế nào ta nghe nói các ngươi làm ra một cái sáng tạo, để cho một quyển tiểu thuyết miễn phí dùng phương thức khen thưởng để kiếm tiền?"
Diệp Liên Thành gật đầu: "Là có chuyện như vậy, quyển sách kia tên là «Lần Đầu Tiên Tiếp Xúc Thân Mật»."
"Có thể là chúng ta Internet văn đàn tốn rất nhiều thời gian mới làm cho người ta quen với phương thức trả tiền VIP, các ngươi như vậy làm sao có thể kiếm được tiền?" La Kim To hôm nay thuần túy là trên cao đi xuống, còn không biết tình huống của quyển sách này.
"Số liệu độc giả rất tốt!" Nghe được điều này, Diệp Liên Thành cười một tiếng, đem số liệu của «Lần Đầu Tiên Tiếp Xúc Thân Mật» bày ra!
ps: Cảm tạ mọi người cho thêm chương, cảm tạ chư vị đại đại: Thiên Nhai Phiền Muộn, Sơ Tâm Duy Nhã, Miêu Chi Ta Hệ Lão Sấn đã khen thưởng.
Cảm tạ Hắc Thủy Câu A Hải, đại đại Rất Thích Sở Ngọc Yên khen thưởng 588.
Bạn cần đăng nhập để bình luận