Trọng Sinh Làm Đại Văn Hào

Chương 258: Đến từ Lý Khoát tinh diệu đôi liễn

Chương 258: Đôi liễn tinh diệu đến từ Lý Khoát
Lý Khoát thấy điều quy tắc này, trong lòng bắt đầu rục rịch.
Lúc này, Quách Ký Khoa bọn họ cũng đều đến bên này, bất quá ngoài miệng khó tránh khỏi có chút than phiền.
Dù sao bọn họ còn phải có điều kiện nhất định mới có thể đi vào Văn Huy Viện, nếu không thì sẽ lại tăng thêm thời gian ghi hình.
"Đừng xem! Theo sát tiến độ đi! Tốt nhất vẫn là sao chép Bát Cổ văn của các bậc tiền bối Văn Huy Viện!"
Quách Ký Khoa cũng phân phó xuống.
Cố Vũ Thi và Ninh Hiên cũng đi tới hiện trường, chỉ có thể sao chép.
Bất quá, lúc này Ninh Hiên ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hướng về phía ống kính nói: "Ha ha! Đây chính là sở trường của ta! Ta rất có năng khiếu viết chữ bằng b·út lông!"
Vừa nói hắn lập tức bắt đầu chép.
Những người khác cũng đều đang sao chép, hoặc là làm những chuyện khác, dù sao thì cũng phải nhanh chóng có được tư cách tiến vào Văn Huy Viện.
Bây giờ mọi người chỉ có thể làm từng bước.
"Lý Khoát bên kia sao không làm gì cả?" Lúc này, hướng về phía máy quay phim, Ninh Hiên cùng Cố Vũ Thi nói một câu: "Hắn chính là người viết tiểu thuyết, khẳng định rất am hiểu những thứ này!" Cố Vũ Thi nói một câu.
Thực ra lời này nghe không có vấn đề gì, nhưng thực tế lại ẩn chứa chút châm chọc: Lý Khoát bên kia không làm bất cứ chuyện gì, bây giờ Cố Vũ Thi nói như vậy thực ra chính là tâng bốc lên trước, đợi đến khi p·h·át hiện Lý Khoát cái gì cũng không làm. Mọi người khẳng định sẽ giảm bớt ấn tượng tốt về Lý Khoát, thực ra những thứ này rất dễ hiểu.
Vừa lúc đó, Lý Khoát đột nhiên đi tới trước cửa lớn Văn Huy Viện.
Ở trên cửa này, còn có một hai người mặc trang phục cổ trang đang ngồi.
Những người này thay phiên nhau, thật sự có chút phong thái văn hóa, bình thường chính là kiểm tra biểu hiện của các du khách ở chỗ này, dù sao Văn Huy Viện có quy định như vậy, vậy khẳng định phải có người phụ trách khảo hạch.
Bọn họ chính là làm những chuyện này.
Đương nhiên, bình thường cũng sẽ có không ít người dùng những biện pháp khác để tiến vào Văn Huy Viện, nhưng những thứ mà bọn họ viết ra cũng không có tác dụng lớn.
Theo sự p·h·át triển của kinh tế, cùng với sự hoàn thiện của rất nhiều thứ, thực ra phần lớn mọi người đều biết loại đồ vật nào hấp dẫn nhất, không thể thay thế nhất: Hiển nhiên chính là phong cách đặc biệt!
Một sự việc phải có phong cách độc đáo của riêng mình, mới có thể khiến người khác cảm thấy không thể thay thế.
Cho nên bây giờ bọn họ thực ra chính là đang tạo dựng phong cách như vậy, dù là phải đuổi đi một ít du khách cũng không tiếc.
Lý Khoát chính là đi tới trước mặt những người này.
"Tiểu tử! Ta thấy các ngươi đang làm tiết mục?" Một người trong đó nói một câu.
"Ừ! Chúng ta đang ghi hình tiết mục, tên là « Cực Tốc Lữ Hành »." Chuyên viên quay phim bây giờ cũng đi theo Lý Khoát, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
"Các ngươi làm tiết mục thì được, nhưng chúng ta cũng không thể vì vậy mà châm chước cho các ngươi trực tiếp đi vào! Đây là quy định của chúng ta."
Lý Khoát nói: "Không có ý đó!"
"Lý Khoát, ngươi định làm gì?" Tống Niệm lại có chút lo âu nói.
Lý Khoát nói: "Ta thử xem có thể vào trước thời hạn không."
Nói xong, Lý Khoát nói với mấy người này: "Ta thấy các ngươi trước đó còn có một điều quy tắc, nói là có thể noi theo cổ nhân, dùng tác phẩm hay để làm nước cờ đầu, nếu như được thì có thể vào trong, đúng chứ?"
"Phải!"
Mấy người này có chút kỳ quái nhìn Lý Khoát: "Bất quá ta đề nghị ngươi không cần tùy tiện thử, giám khảo của chúng ta có quy tắc riêng."
"Ta thử trước rồi nói sau!"
Tống Niệm sau đó cũng không cản trở.
Dù sao Lý Khoát dù không được cũng chỉ tổn thất một chút thời gian, nàng cũng không muốn làm căng với Lý Khoát.
Ngay vào lúc này, Quách Ký Khoa nghe nói Lý Khoát muốn dùng tác phẩm hay để làm nước cờ đầu, nhất thời cũng có chút hiếu kỳ, không nhịn được sang đây xem.
Hắn nhìn một cái, giống như là đẩy quân bài domino, những người còn lại tất cả đều là ngứa ngáy khó nhịn mà vây quanh, máy quay phim cơ bản đều tập trung vào trên người Lý Khoát.
Bao gồm Ninh Hiên và Cố Vũ Thi hai người cũng vây ở bên cạnh, chỉ bất quá trong ánh mắt hai người có chút khinh thường, hoàn toàn chính là sang đây xem náo nhiệt: Bọn họ muốn nhìn xem Lý Khoát sẽ xảy ra chuyện gì.
Rất nhiều người vây lại, điều này tạo cho Lý Khoát nhất định áp lực.
Cũng tạo cho những người phán xét kia nhất định áp lực.
Hơn nữa xung quanh cũng có một chút du khách vây quanh.
Lý Khoát lúc này có chút bất đắc dĩ.
Vốn là hắn muốn khiêm tốn, nhưng bây giờ không thể khiêm tốn được nữa.
Nhiều người như vậy đều đang nhìn hắn!
Vốn là hắn còn muốn lừa dối vượt qua kiểm tra, nhưng bây giờ...
Vì vậy, Lý Khoát chỉ có thể trực tiếp nói: "Ta có thể cung cấp một tác phẩm của ta, là đôi liễn! Ta nghĩ mọi người đều biết lai lịch của Văn Huy Viện, đây chính là nơi hội họp của những thanh niên nhiệt huyết năm đó. Năm đó tàn Minh thoái lui đến Giang Nam, lòng người bàng hoàng, nhưng những sĩ tử này vẫn lưu lại, tụ tập lại một chỗ, lo lắng cho quốc gia thiên hạ, suốt đêm bàn luận về sự hưng suy mấy ngàn năm, cho nên đôi liễn của ta chính là dành cho những người ở niên đại đó, ta nói, ngươi dùng b·út lông viết ra, như vậy có được không?"
Lời phía sau của Lý Khoát là nói với Tống Niệm.
Vừa rồi Tống Niệm viết chữ bằng b·út lông, Lý Khoát nhìn mấy lần, viết rất đẹp.
Chữ viết bằng b·út lông của hắn... quá khó coi, cho nên trước nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, hắn không thể lộ khuyết điểm: Hắn viết tiểu thuyết « Xạ Điêu Anh Hùng Truyện », nếu để cho khán giả p·h·át hiện hắn không biết viết chữ bằng b·út lông, thì chuyện vui sẽ lớn, sẽ có không ít người lên án gay gắt.
Tống Niệm gật đầu, mặc dù không quá tin tưởng, nhưng nhiều người như vậy ở đây, bất kể thế nào cũng phải cho Lý Khoát chút thể diện.
Lý Khoát ừ một tiếng.
Vào giờ phút này, tất cả máy quay phim đều đang hướng về hắn, ánh mắt của những người xung quanh đều tập trung vào Lý Khoát.
Bọn họ đều đang đợi Lý Khoát có thể lấy ra thứ gì đó.
Ninh Hiên và Cố Vũ Thi liếc nhau, khẽ mỉm cười, lúc này vị trí các nàng đứng sẽ không bị máy quay phim chụp tới, cho nên vẻ khinh thường trên mặt các nàng không hề che giấu.
Dù sao trong lòng các nàng thậm chí còn đang hoài nghi, Lý Khoát rốt cuộc có nghĩ tới việc mình nên làm thế nào không?
Đàng hoàng dùng những biện pháp khác để tiến vào Văn Huy Viện không tốt sao?
Về phần những người còn lại, cũng chỉ là ôm ý tứ xem náo nhiệt, thực ra mọi người không quá tin tưởng Lý Khoát có thể đưa ra thứ gì.
Nhưng chuyện này không thể không xem, ít nhất có thể thấy Lý Khoát mất mặt. Điều này cũng không dễ dàng nhìn thấy.
Vừa lúc đó, Lý Khoát nói với Tống Niệm: "Ta nói ngươi viết, vế trên của câu đối là, Phong Thanh Vũ Thanh Độc Thư Thanh, Thanh Thanh Nhập Nhĩ!"
Những lời này vừa ra, hiện trường vốn ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều ngừng động tác, nghiền ngẫm những lời này.
"Phong Thanh Vũ Thanh Độc Thư Thanh, Thanh Thanh Nhập Nhĩ."
Thật sự là có hình ảnh!
Hơn nữa còn có một loại năng lượng tích cực hăng hái ở trong đó.
Lúc này, mấy người giữ cửa cũng nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Điều này khiến cho bọn họ và mọi người, càng thêm mong đợi vế dưới của câu đối, mong đợi Lý Khoát có thể đối xong đôi liễn xinh đẹp này.
ps: Những ngày qua cập nhật không được tốt làm Lão Chung không có mặt mũi cầu phiếu...
Ta chỉ có thể nói ta nhất định sẽ cố gắng điều chỉnh lại. (còn tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận