Trọng Sinh Làm Đại Văn Hào

Chương 512: Nhất định phải giúp

**Chương 512: Nhất định phải giúp**
Nói thật, sau khi Lý Khoát đến cái thời không này, nữ nhân gặp phải hắn, có kẻ nhào tới, có người lánh xa, cũng có kẻ dục cầm cố túng, đa phần trong số đó đều rất xinh đẹp —— nói thật, với đẳng cấp thượng nhân như Lý Khoát, gặp gỡ những nữ nhân với nhiều loại mục đích đáng ngờ này, ít nhất họ cũng phải có vài phần nhan sắc.
Nhưng trong số nhiều người như vậy, nếu nói có hảo cảm cực kỳ với ai, thì đó chính là Tống Niệm.
Tống Niệm rất xinh đẹp, vóc dáng cực kỳ tốt, đây là những điều cơ bản, còn cảm giác khi ở chung, chính là đột nhiên có sự rung động ở một mối nối nào đó, sau đó, cảm giác cứ thế nảy sinh.
Nhất là trong lần gặp gỡ trước, sự ăn ý giữa Tống Niệm và Lý Vũ Đồng càng khiến cho độ hảo cảm của Lý Khoát đối với Tống Niệm tăng vọt.
Cho nên bây giờ nghe được chuyện của Tống Niệm, nghe được nàng bị phong sát, ngọn lửa trong lòng hắn đằng một tiếng liền bùng cháy.
Huống chi, chuyện này còn liên quan tới hắn, là bởi vì hắn!
Coi như lùi một vạn bước, bản thân mình không có hảo cảm với Tống Niệm, quan hệ giữa hai người cũng chẳng ra sao, nhưng nàng ấy lại vì mình mà bị phong sát, vậy thì trong lòng Lý Khoát cũng sẽ cảm thấy đặc biệt áy náy, cũng sẽ nảy sinh một loại p·h·ẫ·n nộ không cách nào ức chế đối với những kẻ đã đuổi nàng ấy đi.
Mà bây giờ, tất cả những yếu tố này đều tập tr·u·ng vào một chỗ, cho nên cơn p·h·ẫ·n nộ của Lý Khoát đã không thể nào áp chế được nữa.
"Tại sao lại như vậy? Sự việc lần trước, có phải cũng là do ta không? Sau đó đối nghịch với đài Giang Nam, còn có bọn Ninh Hiên cũng là ta? Tại sao lại kéo Tống Niệm vào rồi hả?" Lý Khoát hỏi Trâu Phẩm Thanh.
Trâu Phẩm Thanh có chút bất đắc dĩ: "Đây chính là vấn đề của bọn họ, vừa rồi ta cũng đã nói với ngươi, bây giờ xu thế của ngươi căn bản không thể áp chế được, cho nên bọn họ muốn làm khó ngươi cũng chỉ tự làm m·ấ·t mặt, hơn nữa đám người trong Giới Điện Ảnh và Truyền Hình, cũng căn bản không thể chỉnh được ngươi, cho nên bọn họ trút giận lên người Tống Niệm. Huống chi, bây giờ bọn họ luôn muốn lập uy, g·iết gà dọa khỉ, vừa khéo lại chọn Tống Niệm."
Lý Khoát nắm chặt nắm đấm, ngọn lửa giận trong l·ồ·ng n·g·ự·c cũng không hề giảm bớt: "Được, ta biết rồi!"
Lý Khoát lúc này suy nghĩ một chút, sau đó nói với Trâu Phẩm Thanh: "Vậy nếu như bây giờ ta muốn giúp Tống Niệm, ta có thể bắt đầu từ đâu?"
Trâu Phẩm Thanh suy nghĩ một chút, nói với Lý Khoát: "Chuyện này ta e rằng ngươi không thể nhúng tay, trừ khi ngươi bỏ ra mấy triệu đầu tư phim truyền hình, điện ảnh gì đó để cho nàng ấy làm vai nữ chính, hoặc là trực tiếp thuyết phục đài truyền hình nào đó, hoặc là để cho nàng ấy đến Diễm Hỏa văn hóa. Nhưng mấy việc này đều không khả thi lắm."
Mấy việc mà Trâu Phẩm Thanh vừa nói ra, Lý Khoát tự mình cũng biết, không thể làm được.
Vậy thì bản thân mình không thể hoàn thành một hạng nào, cũng không thể nào chấp nhận được.
"Không có biện p·h·áp nào khác sao?" Khi Lý Khoát hỏi câu này, hắn đột nhiên nghĩ đến một vài chuyện, vì vậy, hắn hỏi: "Nếu nói, ta có thể cung cấp cho nàng ấy một vài cơ hội, ví dụ như là điện ảnh, âm nhạc chẳng hạn, như vậy ta có thể giúp được nàng ấy không?"
Trâu Phẩm Thanh vẫn lắc đầu: "Không được, người ta có đội ngũ quản lý riêng, trừ khi là giải ước, nếu không thì, những chuyện này đều không thể!"
Lý Khoát c·ắ·n răng sau đó nói: "Được, ta biết rồi!"
Sự việc của Tống Niệm bắt đầu trở thành điều mà Lý Khoát luôn ghi nhớ, bất quá, bây giờ hắn tạm thời vẫn chưa hoàn toàn nghĩ ra được phải làm thế nào để giúp đỡ Tống Niệm. n·g·ư·ợ·c lại, bất luận thế nào, Lý Khoát cũng phải giúp nàng, bởi vì trong chuyện của Tống Niệm, ít nhất Lý Khoát cảm thấy mình có trách nhiệm không thể chối bỏ.
. Lý Khoát có liên lạc với Tống Niệm: "Đang bận gì vậy?"
Không giống như trước đây Tống Niệm gần như trả lời ngay lập tức, hôm nay Tống Niệm t·r·ả lời có chút chậm: "Không làm gì, c·ô·ng việc thôi! Có chút bận. Không nói trước nhé! Hôm khác trò chuyện tiếp."
Thái độ trước sau có sự khác biệt khá lớn, Lý Khoát tự mình suy đoán mấy nguyên nhân trong lòng.
Đầu tiên có thể là nàng ấy thật sự giận mình, cảm thấy là mình liên lụy đến nàng ấy, nhưng khả năng này rất nhỏ, dù sao Lý Khoát cũng biết cách làm người của Tống Niệm, hơn nữa nếu như nàng ấy thật sự nghĩ như vậy, lần trước mình gặp nàng ấy thì nàng ấy chắc chắn sẽ không như vậy. Dù sao việc đuổi Tống Niệm đã bắt đầu từ rất sớm, lần trước gặp nàng ấy là khi nàng ấy đã bị phong sát.
Khả năng thứ hai là nàng ấy thấy bây giờ bản thân mình có cảnh ngộ quá t·h·ả·m, rất ngại ngùng khi liên lạc với Lý Khoát, dù sao Tống Niệm cũng vẫn là người t·h·í·c·h thể diện. Phần lớn mọi người đều t·h·í·c·h thể diện.
Còn có một khả năng là nàng ấy thật sự muốn phai nhạt khỏi Giới nghệ sĩ, sau này cũng không muốn có chút dây dưa nào với quá khứ.
Lý Khoát suy nghĩ trong lòng rốt cuộc là vì sao, bất quá suy nghĩ hồi lâu, dù sao cũng chỉ là hắn tự mình suy đoán, cho nên rất nhiều chuyện căn bản là không tìm được câu t·r·ả lời.
Trên thực tế, Tống Niệm thật sự là vì nguyên nhân thứ hai —— thấy được bây giờ mình quá sa sút, nếu như lại nói chuyện với Lý Khoát, thật sự rất ngượng ngùng.
Dù sao bây giờ Lý Khoát là quán quân cuộc thi hàng năm, danh tiếng nhất thời vô song, ở trong giới văn đàn quốc nội có sức ảnh hưởng rất lớn, đài truyền hình các thứ, quả thực có người muốn làm khó hắn, nhưng căn bản là không thể động vào, không có biện p·h·áp gì với Lý Khoát.
Một người như vậy, nhất là bởi vì hai người từng có chút quan hệ, khiến cho Tống Niệm có chút tự ti mặc cảm.
. Đợi đến khi Tống Niệm nói bản thân mình đang bận, hôm khác trò chuyện sau đó, nàng ấy đặt điện thoại di động xuống, khẽ c·ắ·n môi, lúc này trong lòng nàng có rất nhiều loại cảm xúc, ủy khuất chiếm phần lớn.
Nàng cho tới bây giờ không hề trách Lý Khoát, lúc này nàng chỉ là không biết từ đâu cảm thấy ủy khuất.
Về sau Tống Niệm thỉnh thoảng vẫn nhớ tới chuyện này, nhớ tới lúc ban đầu trong «Cực Tốc Lữ Hành», nhất là nàng ấy vẫn còn nhớ lại từng lần một khi Lý Khoát đỡ lấy mặt mình, ngăn cản mình bị ngã hỏng, mỗi khi nghĩ tới những điều này, tâm trạng Tống Niệm lại xuất hiện một nỗi đau khó mà tránh khỏi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đến ngày thứ ba, Tống Niệm đi tới một buổi biểu diễn thương mại.
Đây cũng xem như là kết quả có được sau lần hát rong gây xôn xao dư luận trước đó: Nàng ấy nhận được một vài cơ hội biểu diễn thương mại, ví dụ như bây giờ.
Trời rất lạnh, đầu xuân vừa ấm áp lại giá rét thấu xương, trong thời tiết gần như băng giá, Tống Niệm lại không thể không cởi áo khoác xuống, chỉ còn lại một bộ váy.
Cuộc sống của minh tinh là như vậy. Nhất là nữ minh tinh, dù sao đây là lên sân khấu, bất luận thế nào ngươi cũng không thể mặc áo khoác quân đội lên đài, chỉ có thể làm khổ bản thân mình.
"Hô!"
Ngâm mình trong Lãnh Phong, Tống Niệm đột nhiên cảm thấy cái lạnh gần như muốn xé toạc thân thể mình, nhưng hết thảy đều không có lựa chọn, Tống Niệm nhớ tới vẻ mặt chẳng thèm ngó tới của người đại diện bây giờ, trong lòng thầm than khổ.
Nhân tình ấm lạnh, có thể thấy rõ ràng.
Vừa lúc đó, tay Tống Niệm đột nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy, bắt lấy cánh tay, nhưng rất có lực, Tống Niệm kinh ngạc quay đầu nhìn, đột nhiên thấy được một gương mặt quen thuộc.
Lúc này, rất nhiều loại cảm xúc đột nhiên dâng lên, cuối cùng chỉ biến thành hai chữ: "Lý Khoát?!" (còn tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận