Trọng Sinh Làm Đại Văn Hào

Chương 307: Điện ảnh ca khúc

Chương 307: Ca khúc trong phim
Sau khi Lý Khoát gật đầu đồng ý, Lưu Vũ Trạch và Tần Hướng Đông liền đưa Lý Khoát đến một phòng bao nhỏ bên cạnh.
Những minh tinh này tuy có chút tiếc nuối, nhưng cũng không thể nói gì hơn, đành hẹn nhau đi làm spa.
Tới phòng bao nhỏ, Lưu Vũ Trạch nói: "Lý Khoát, trong cuộc thi hàng năm gần đây, danh tiếng của ngươi rất vang dội! Nhưng nghe nói bây giờ ngươi vẫn chưa có bất kỳ tác phẩm dự thi nào? Có phải là đang ấp ủ một chiêu lớn nào đó không?"
Giọng điệu và ánh mắt của Lưu Vũ Trạch không hề cố ý làm ra vẻ, có vẻ khá chân thành.
Hắn hẳn là thực sự quan tâm.
"Cũng không có chiêu lớn gì cả! Chỉ là chưa nghĩ được tác phẩm thích hợp để tham gia, nên mới như vậy." Lý Khoát có chút bất đắc dĩ lắc đầu: "Chuyện này thực ra có chút đau đầu, nhưng không sao, nếu đã quyết định tham gia, ta đây khẳng định dù có cố gắng thế nào cũng sẽ làm ra tác phẩm."
Thực ra tình hình thực tế hoàn toàn không giống như những lời Lý Khoát vừa nói.
Bây giờ hắn chỉ là chưa chọn được rốt cuộc muốn phát hành cuốn tiểu thuyết nào mà thôi.
"Hẳn là không có vấn đề!" Lưu Vũ Trạch mỉm cười: "Từ khi ta mới bắt đầu, vì một câu nói mà cảm thấy ngươi là người rất không tệ, ngươi vẫn luôn làm ra một vài thành tích khiến người khác phải chú ý, cuộc thi này, chắc chắn không thành vấn đề."
Nếu để người khác nghe được Lưu Vũ Trạch khen người như vậy, khả năng thật sự sẽ rất kinh ngạc.
Dù sao Lưu Vũ Trạch bình thường đóng phim theo con đường văn nghệ, hắn quay phim thường thường rất để ý, trong cuộc sống hàng ngày và khi giao tiếp với người khác cũng rất có nguyên tắc, không phải tùy tiện khen người khác.
Nhưng bây giờ...
Chỉ có thể nói đôi khi hai người khá là hữu duyên, có thể vừa mắt nhau mà trở thành bạn bè.
"Vậy xin nhận lời chúc lành của ngươi." Lý Khoát cười một tiếng.
Đúng lúc đó, Tần Hướng Đông ở bên cạnh có chút sốt ruột nháy mắt với Lưu Vũ Trạch, sau đó nói với Lý Khoát: "Thực ra hôm nay chúng ta tìm ngươi, là có chút chuyện muốn bàn bạc với ngươi."
"Ừ! Các ngươi cứ nói thẳng đi!" Lý Khoát cũng cảm thấy chuyện này bây giờ làm có chút vòng vo.
"Bây giờ ta đang đạo diễn một bộ phim, tên là « Đan Thanh », cũng là Vũ Trạch đóng vai chính, mà chúng ta bây giờ đang thiếu một ca khúc cho phim, sau đó Vũ Trạch đã tiến cử ngươi, hắn cảm thấy ngươi có khả năng viết được, nên tới hỏi ngươi một chút."
Nghe được lời của Tần Hướng Đông, trong lòng Lý Khoát hiện lên một cảm giác hoang đường cực độ, chuyện này lại tìm đến mình? Điều này có chút quá "phong ngưu mã bất tương cập" (không ăn nhập gì với nhau) rồi?
Dù sao, hắn chỉ là một người viết tiểu thuyết a!
Thực ra không chỉ Lý Khoát, mà ngay cả Tần Hướng Đông cũng cảm thấy chuyện này hết sức không đáng tin. Nhưng chỉ vì Lưu Vũ Trạch cực lực tiến cử, hắn mới quyết định tìm Lý Khoát.
Cho nên khi nói xong câu đó, ngay cả Tần Hướng Đông cũng có chút cảm giác hoang đường.
"Viết ca khúc? Có lẽ các ngươi tìm nhầm người rồi." Lý Khoát nói: "Ta chưa từng học viết ca khúc, cũng không biết viết. Có thể sẽ làm các ngươi thất vọng."
Tần Hướng Đông nghe xong câu này, cũng có chút không nói nên lời nhìn Lưu Vũ Trạch một cái, trong ánh mắt dường như muốn nói: Xem đi, hắn thật sự không biết viết.
Lưu Vũ Trạch ở bên cạnh nói: "Ta nghĩ như này, trước đây ta đã từng nghe bài hát của ngươi, từng đọc câu đối của ngươi. Ta thấy ngươi kết hợp hai phương diện này một chút, chắc chắn có thể tạo ra thứ gì đó mới mẻ."
Lý Khoát nói: "Bài hát trước đây của ta dù sao cũng không cùng bối cảnh với phim của các ngươi, ngươi chắc chắn cũng đã nghe qua."
"Nếu như quả thực không được thì cũng không cần miễn cưỡng, chủ yếu vẫn là mọi người làm quen với nhau, gặp mặt, đương nhiên, ta vẫn khá tin tưởng ngươi có thể viết được! Chúng ta bây giờ là chưa tìm được người thích hợp. Bộ phim này đang trong quá trình chế tác hậu kỳ. Ca khúc chủ đề này chúng ta muốn làm thành một ca khúc tuyên truyền, sau đó đưa lên bảng xếp hạng để hỗ trợ cho việc quảng bá điện ảnh, nhưng vẫn chưa tìm được bài hát thích hợp. Ta luôn cảm thấy ngươi chính là người rất thích hợp, cho nên nếu như ngươi có ca khúc thích hợp, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta một chút!"
Lưu Vũ Trạch bất kể lời này là thật lòng hay giả dối, nhưng Lý Khoát thực sự cảm thấy không tệ.
Trước đây, đối phương từng ủng hộ mình, chuyện này là không thể thay đổi.
"Vậy cũng được! Nhưng bây giờ ta không dám nói trước điều gì, chỉ có thể nói là sẽ cố gắng hết sức. Nếu có bài hát thích hợp, ta nhất định sẽ giao cho các ngươi." Lý Khoát nói.
"Được! Có câu này của ngươi là ta yên tâm rồi!"
"Vậy chuyện này nhờ cả vào ngươi, ta còn có chút việc, xin phép đi trước!" Thấy tình hình đã có kết quả, Tần Hướng Đông liền nói một câu.
Việc đưa hắn đến gặp Lý Khoát cũng chỉ là thêm chuyện, chủ yếu là còn phải tới đây gặp những người khác. Nhưng cũng chính bởi vì vậy, Lý Khoát cảm thấy hợp lý hơn một chút: Nếu như chỉ đến gặp mình, hắn căn bản không chắc có thể sáng tác được ca khúc hay, phỏng chừng khả năng lớn là hỏng việc.
Sau khi Tần Hướng Đông đi, Lý Khoát cùng Lưu Vũ Trạch nói chuyện.
Lưu Vũ Trạch và Lý Khoát tuy chưa từng gặp mặt, nhưng trước đây đã từng có vài lần trò chuyện, bây giờ cũng coi như là quen biết.
Hơn nữa, hai người có thể nói là có tiếng nói chung nhất định, trò chuyện một chút càng trở nên thân quen.
Nhưng cuối cùng, Lưu Vũ Trạch vẫn dặn dò Lý Khoát, hy vọng hắn có thể để tâm đến chuyện viết ca khúc.
Lý Khoát cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể gật đầu, đương nhiên đồng thời cũng bảo bọn họ đừng đặt quá nhiều kỳ vọng.
Sau đó, Lý Khoát quả nhiên thấy được không ít minh tinh trong câu lạc bộ tư nhân này, chỉ là phần lớn những minh tinh này đều không biết Lý Khoát, Lý Khoát lại không phải người hâm mộ cuồng nhiệt, cho nên cũng chỉ lướt qua.
Lý Khoát chào hỏi Quách Ký Khoa, sau khi về đến nhà, vẫn suy nghĩ về lần gặp gỡ này.
Lưu Vũ Trạch quả nhiên vẫn giống như trước đây, rất ủng hộ mình, đối với điểm này, Lý Khoát không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ cảm thấy rất tốt, cũng sẽ vì chuyện của Lưu Vũ Trạch mà có chút cảm động.
Cho nên đối với bài hát này, hắn cũng muốn suy nghĩ thật kỹ.
Lý Khoát lên mạng tìm kiếm một chút, liền tìm ra được thông tin liên quan đến bộ phim « Đan Thanh ».
Hiển nhiên, « Đan Thanh » không phải là một bộ phim thương mại chủ lưu, mà là loại phim Lưu Vũ Trạch thường hay nhận, có thể điểm số sẽ không thấp, nhưng doanh thu phòng vé tương đối mà nói sẽ có chút ít, đây cũng là phong cách thường thấy của Lưu Vũ Trạch.
Mà bộ phim này kể về câu chuyện của Vương Hi Chi, Vương Hi Chi là nhà thư pháp trứ danh thời kỳ Đông Tấn của Trung Quốc cổ đại, có danh xưng là "Thư Thánh".
Một nhân vật như Vương Hi Chi, dùng để làm phim, hiển nhiên rất khó làm thành phim thương mại.
Đương nhiên, theo trình độ xem phim của người trong nước tăng lên trong hai năm qua, thực ra những bộ phim như « Đan Thanh » tuy doanh thu phòng vé không cao, nhưng vẫn có không gian nhất định.
Mà khi Lý Khoát đang xem tài liệu về « Đan Thanh », đột nhiên trong đầu hắn chợt thông suốt, cảm giác bỗng nhiên ý nghĩ trở nên rõ ràng, cũng đột nhiên nhớ lại một bài hát rất thích hợp với bộ phim này. (còn tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận