Trọng Sinh Làm Đại Văn Hào

Chương 203: Một cái đại đề cử

**Chương 203: Một Cái Đại Đề Cử**
Ngày 4 tháng 1.
Lý Khoát đang ở nhà xem được bình luận về « Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn ».
Hiện tại thì đã ngừng, ngược lại là có một số người trở thành fan sách truyện của « Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn ».
Mặc dù thành tích của quyển sách này một mực không được tốt lắm, nhưng dù sao vẫn là có người thích sách này.
Dù sao phong cách của nó đặc biệt, điều này cũng quyết định nó ít nhất cũng có thể hấp dẫn một nhóm người, dù là số lượng người này không có nhiều, thì vẫn là vậy.
"Thật là buồn cười! Cười đến đau cả bụng, không hiểu sao thư hay như vậy mà thành tích lại không tốt."
Phía dưới có người trả lời: "Thực ra cũng rất dễ hiểu, « Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn » rất hay, nhưng bây giờ tất cả mọi người thích xem kiểu trang bức thăng cấp như văn 'tiểu bạch', ai lại muốn xem loại tiểu thuyết mà nhân vật chính không ngưu bức, luôn bị người khác nắm mũi dẫn đi chứ?"
"Nhưng vấn đề là cuốn tiểu thuyết này thật sự rất hài hước! Những truyện sảng văn ngốc nghếch kia xem chán rồi, đột nhiên thấy loại tiểu thuyết này, giống như là trong mùa hè được uống một ly nước lạnh vậy. Sảng văn xem nhiều rồi thì dễ chán! « Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn » thuộc dạng tiểu thuyết điều vị, mang đến cho người ta cảm giác rất không tồi."
"Lời nói là như vậy... Nhưng bây giờ tiểu thuyết ít được quảng bá quá, ta chỉ sợ sẽ bị drop giữa chừng." (thái giám)
"Cái này thật đúng là có khả năng... Dù sao thành tích không tốt mà drop thì cũng không ít, hi vọng Lý Thám Hoa đại đại ngàn vạn lần phải chống đỡ áp lực, thấy còn có nhiều người ủng hộ ngươi như vậy, nể mặt chúng ta cũng ngàn vạn lần đừng drop."
Tầng lầu này đã được xây lên hơn mười tầng.
Thực ra đối với một quyển tiểu thuyết có lượt cất chứa (bookmark) chỉ mới hơn một ngàn, phiếu đề cử hơn hai ngàn, thì việc có được những cuộc thảo luận như vậy cũng coi là không tệ.
Lý Khoát xem quen « Xạ Điêu Anh Hùng Truyện » trước mắt đang được tiêu thụ nồng nhiệt như dầu sôi lửa bỏng trên « Đông Hải báo - Văn học bản », nên khi xem « Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn » với một chút thành tích ít ỏi, cảm giác thay đổi khẩu vị một chút cũng vẫn khá tốt.
Lý Khoát tranh thủ thời gian rảnh rỗi liền trả lời hết toàn bộ các bình luận này, cho dù là bình luận mắng chửi cũng đều hồi đáp lại... Dù sao bây giờ độ nổi tiếng của quyển sách này không cao, nên kho tàng bình luận truyện tinh hoa của Lý Khoát căn bản là vẫn chưa dùng hết, còn dư lại một đống lớn.
... Ngay tại lúc Lý Khoát ở trong phần hậu trường (khu vực quản lý của tác giả), xem thử lượt cất chứa có tăng thêm được mấy lượt không, đột nhiên nhận được một tin nhắn đề cử:
Trong tin nhắn đề cử này nói rằng, « Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn » tuần sau sẽ có một lần được đề cử trên vị trí quảng cáo lớn ở 6 tần.
Ban đầu Lý Khoát cảm thấy đây cũng chỉ là một đề cử nhỏ... Đây không phải là đề cử trên Client (ứng dụng), nhưng đột nhiên hắn vỗ trán một cái, trong nháy mắt nhận ra đây không phải là một đề cử nhỏ gì cả.
Ngược lại, đây là một cái đại đề cử chính cống!
Lý Khoát trước kia là mang theo một chút tư duy theo quán tính: Kiếp trước khi hắn viết sách đến năm thứ 15, 16, nếu là đề cử trên Website máy tính căn bản đều không giúp ích được gì nhiều, sự đề cử thực sự có ích cho một quyển sách, chỉ có ở Client.
Client một khi đề cử, số liệu tăng trưởng thật không đơn giản, căn bản không phải Website có thể so sánh.
Nhưng bây giờ mới là năm 2010, thị trường điện thoại thông minh ở Trung Quốc chỉ vừa mới vạch ra màn mở đầu, đồng thời, Client cũng chỉ mới bắt đầu khởi động, uy lực chưa lớn.
Vào thời điểm này, có sức ảnh hưởng lớn nhất vẫn là đề cử trên mạng, đề cử trên mạng cũng tương đối khá, nhất là một đề cử lớn trên quảng cáo ở 6 tần như vậy, thì càng có tác dụng.
Xem ra, biên tập này cũng không tệ...
Dù sao dựa theo kinh nghiệm của Lý Khoát mà nói, trước mắt chỉ với số lượt cất chứa và phiếu đề cử như thế này, mà vẫn có thể nhận được loại đề cử như vậy thì thật là không dễ dàng.
Bất quá bây giờ mới chỉ là thông báo đề cử, việc thay đổi bảng đề cử chính thức phải đợi đến ngày 6 tháng 1, cho nên Lý Khoát muốn xem thành tích cũng còn phải đợi một hai ngày.
Lý Khoát ở phía sau đài lại đúng giờ cập nhật hơn mười chương, dựa theo tốc độ một ngày một đến hai chương để cập nhật, sau đó liền thoát khỏi tài khoản Kỳ Điểm.
Lúc này điện thoại di động của hắn reo lên, là Diệp Tinh gọi tới.
Lý Khoát kết nối, sau đó, Diệp Tinh lời ít mà ý nhiều cho thấy rõ mình tìm Lý Khoát có chuyện: "Tòa soạn của chúng ta buổi tối có một buổi tiệc năm mới, sau đó tất cả mọi người đều nhất trí hi vọng ngươi có thể đến hiện trường, tất cả mọi người đều mong ngươi tới, ngươi sẽ không từ chối chứ?"
"Hả?"
Trong lòng Lý Khoát có chút không nói nên lời, tòa soạn các ngươi tổ chức tiệc hàng năm, mang ta đến làm gì?
"Hay là thôi đi?" Lý Khoát từ chối nói: "Đến lúc đó ta cũng không biết có thể đi làm gì, hơn nữa chúng ta cũng không quen..."
"Ngươi qua đây chính là tham gia! Ăn uống, sau đó làm quen với mấy cô gái mới đến bên này, người không quen thì có làm sao, ngươi không phải còn có ta sao? Huống chi, tất cả mọi người đều nhận ra ngươi, làm gì có chuyện quen hay không quen?" Diệp Tinh kiên trì nói với Lý Khoát.
Lý Khoát suy tính một chút, cảm thấy Diệp Tinh nói cũng có lý.
Thực ra hắn đi tham gia cũng không có vấn đề gì, người của « Đông Hải báo - Văn học bản » Lý Khoát thật đúng là nhận ra được mấy người.
Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác: Lý Khoát cả ngày ở nhà viết tiểu thuyết, gần đây căn bản đều là ở nhà, căn bản không có thời gian đi ra ngoài cùng người khác trao đổi, có một cơ hội như vậy cũng rất tốt, ít nhất có thể cùng những người khác nói chuyện phiếm, nhiều năm như vậy, mình đi, ít nhất cũng có thể hòa nhập một chút, so với việc chính mình cả ngày ở nhà thì tốt hơn nhiều.
Ngay sau đó, Lý Khoát nói: "Được! Vậy ta buổi tối sẽ đến!"
"Được vậy thì tốt quá, ta sẽ cho người qua đón ngươi."
"Không cần, ta tự mình đi là được." Lý Khoát nói với Diệp Tinh một câu, sau đó hai người cò kè mặc cả một chút, nhưng cuối cùng vẫn là Lý Khoát thuyết phục được Diệp Tinh, tự đón xe đi qua.
Sau đó Lý Khoát chuẩn bị một chút, chỉnh trang bản thân tương đối tươm tất.
Hắn cũng không có mặc quần áo mấy ngàn tệ gì, chỉ là ăn mặc tương đối chỉnh tề, nhìn toát ra loại khí tức thanh xuân.
Đây cũng là phong cách ăn mặc của Lý Khoát.
Bây giờ thời tiết ở Trung Hải đã rất lạnh, hơn nữa trời cũng tối sớm, Lý Khoát lúc ra cửa đã cố ý mặc áo lông vũ dày, hắn hơn năm giờ ra ngoài, nhưng trời Trung Hải đã tối đen, hắn đón một chiếc xe ở ven đường, sau khi lên xe, mặc dù trong xe có điều hòa, nhưng do ảnh hưởng của không khí bên ngoài, vẫn khiến Lý Khoát rét run cầm cập.
Đợi đến khi hắn xuống xe, đứng trong bầu không khí lạnh thấu xương lần nữa, chạy mau đến nơi « Đông Hải báo » tổ chức tiệc hàng năm, gọi điện thoại cho Diệp Tinh, Diệp Tinh lập tức ra đón Lý Khoát.
"Hôm nay thật đẹp trai!" Diệp Tinh cười ha hả nói với Lý Khoát.
"Tạm được, khiêm tốn một chút." Lý Khoát cố ý cười nói.
Sau khi Diệp Tinh dẫn Lý Khoát đi đến nơi có nhiều nhân viên, trong lòng Lý Khoát có chút thấp thỏm, rất nhiều người hắn không quen, sợ lát nữa sẽ lúng túng.
Nhưng sau khi Diệp Tinh đưa Lý Khoát đến căn phòng kia, hắn phát hiện những suy nghĩ này hoàn toàn có thể bỏ đi.
Bởi vì Diệp Tinh dẫn Lý Khoát đến trước bàn của mọi người ở « Đông Hải báo - Văn học bản », ở đây Lý Khoát thật sự là có quen biết một số người, những người này hiện tại cũng đang cười hì hì chào hỏi Lý Khoát, làm cho sự lúng túng của hắn nhanh chóng tan biến không còn dấu tích.
ps: Xin lỗi, lại trễ rồi.
Sau này ta sẽ đăng hai chương vào rạng sáng, không thể để mọi người chờ được, xin lỗi xin lỗi. (còn tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận