Trọng Sinh Làm Đại Văn Hào

Chương 168: Thiếu Lý Khoát thật không đi

Chương 168: Thiếu Lý Khoát thật không xong
Vốn dĩ, dựa theo tình hình trước mắt mà xem, « Đông Hải báo - Văn học bản » tạm ngừng đăng « Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao » mà lựa chọn đăng « Vinh Quang Sứ Mệnh » hẳn là chính xác, dù sao lượng tiêu thụ của tờ báo này so với trước kia đã tăng cao.
Thế nhưng, chuyện này căn bản không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Bởi vì rất nhanh, mọi người ngay tại thiếp ba, còn có cả trên weibo, đã thấy rất nhiều lời bình luận tương tự nhau ——
"Ta thật là mẹ kiếp! Dựa vào cái gì bây giờ muốn dừng lại việc cập nhật « Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao » mà lại đi cập nhật cái gì mà « Vinh Quang Sứ Mệnh »? Bản tiểu thuyết này cảm giác một chút hấp dẫn cũng không có, giống như là tiểu thuyết của những năm sáu mươi, bảy mươi của thế kỷ trước... Ân, hẳn là giống như loại tiểu thuyết dở tệ của những năm sáu mươi, bảy mươi thế kỷ trước."
"Ta vừa mới xem « Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao » cảm thấy rất lôi cuốn, tìm tới chương truyện mấu chốt, muốn làm sáng tỏ bí ẩn về thân thế của Phó Hồng Tuyết... Kết quả đột nhiên biến thành một quyển « Vinh Quang Sứ Mệnh » gì đó, việc này quá mức khiến người ta buồn bực đi? Thôi được rồi, không nói « Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao » nhưng ngươi cũng phải tìm một quyển tiểu thuyết ra dáng một chút chứ! Quyển « Vinh Quang Sứ Mệnh » này quá khó coi?"
Những lời bình luận không khác nhau lắm này xuất hiện, khiến cho sự kiện lần này phủ thêm một tầng bóng mờ.
... Lương Gia Thắng đem Tiểu Ngụy của Bộ Công thương gọi tới phòng làm việc của mình, sau khi biết được lượng tiêu thụ của « Đông Hải báo - Văn học bản », so với việc hắn vui vẻ thì lại càng yên tâm, nói với Tiểu Ngụy: "Thế nào đây? Hiện tại phần báo chí này còn thuận lợi cả chứ? Cá nhân ta cảm thấy, 23.4 vạn bản, tăng lên một vạn bản tiêu thụ, đối với phần báo chí này mà nói ý nghĩa không hề nhỏ, ngươi thấy thế nào?"
Tiểu Ngụy lại nhíu mày một cái, ở trong lòng đấu tranh một chút rồi vẫn nói: "Nhưng mà... Lương tổng biên, nếu như nhìn kỹ lượng tiêu thụ này một chút, khấu trừ hai mươi lăm ngàn bản mà Mã Giai bọn họ bên kia đã đáp ứng, vậy thì thực ra lượng tiêu thụ kỳ này của chúng ta ngược lại đã giảm xuống hơn một vạn bản."
Lời nói của Tiểu Ngụy khiến cho tâm trạng của Lương Gia Thắng chùng xuống, bất quá hắn không muốn thừa nhận mình đã làm sai chuyện, lập tức hắn nói tiếp: "Việc này không đáng ngại, rồi sẽ tăng vọt lên thôi!"
Tiểu Ngụy suy tính một chút rồi nói tiếp: "Ngoài ra, ta phát hiện ra hiện tại những người này đối với « Văn học bản » kỳ mới nhất của chúng ta bình luận không tốt lắm..."
Tiểu Ngụy trả lại cho Lương Gia Thắng xem những lời bình luận kia nói không biết tại sao phải cắt đứt « Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao », trong nháy mắt, Lương Gia Thắng cau mày lại thành hình chữ xuyên (川).
Nhưng rất nhanh hắn khôi phục như cũ, cố nặn ra một nụ cười nói với Tiểu Ngụy: "Không sao, đợt tiêu thụ tiếp theo hẳn sẽ còn tăng trưởng!"
Thế nhưng, đợt tiêu thụ tiếp theo vẫn là không có tăng trưởng.
Ngược lại, lượng tiêu thụ kỳ này đã xuống rơi xuống 21.2 vạn bản!
Trải qua việc đối chất với Mã Giai bọn họ bên kia cùng với đủ loại kiểm tra, Lương Gia Thắng cùng với một số người của « Đông Hải báo - Văn học bản » bất đắc dĩ phát hiện ra, hai mươi lăm ngàn phần tiêu thụ mà Mã Giai bọn họ bên kia đã hứa hẹn, đã hoàn thành!
Nói cách khác, lượng tiêu thụ thực tế kỳ này của bọn họ chỉ còn lại 18.7 vạn bản!
Con số này khiến cho Lương Gia Thắng trên trán mồ hôi lạnh gần như túa ra!
Trước khi « Hiệp Khách Hành » phát hành, « Đông Hải báo - Văn học bản » lượng tiêu thụ xác thực đã xuống rơi xuống hơn 18 vạn bản một chút, nhưng là bây giờ, trải qua một tuần cố gắng, thật vất vả mới tăng trưởng được một ít lượng tiêu thụ, một đêm này lại trở lại thời kỳ trước giải phóng, trực tiếp lại giảm xuống trở lại!
Nếu để cho Đổng Kỳ trở lại phát hiện ra những thứ này, hắn sẽ ra sao?
Lương Gia Thắng càng cảm thấy bất an.
Vừa lúc đó, Tiểu Ngụy lại một lần nữa đi tới phòng làm việc, hắn nhìn có chút hốt hoảng.
"Tiểu Ngụy, thế nào? Hoảng hốt trương trương còn ra thể thống gì?" Lương Gia Thắng cố làm ra vẻ nghiêm túc để che giấu sự hốt hoảng vừa rồi của mình.
"Lương tổng biên! Những khách hàng quảng cáo kia của chúng ta tới làm ầm ĩ..." Tiểu Ngụy rất nhức đầu nói: "Những người này quá khó chiều, nói là lượng tiêu thụ gần đây của chúng ta bắt đầu tuột xuống, hơn nữa tốc độ tuột xuống rất nhanh, bọn họ muốn dừng lại việc đặt quảng cáo trên này! Thậm chí có người còn nói yêu cầu chúng ta phải trả lại tiền."
Hiện tại báo chí suy thoái là một sự thật không thể chối cãi, cho nên đã khiến cho rất nhiều người đặt quảng cáo trên báo chí có tâm lý chiếm ưu thế, nếu như là thấy một phần báo chí lượng tiêu thụ không bằng dự trù, bọn họ sẽ tàn nhẫn mà tranh thủ một ít lợi ích.
"Ta đi xem một chút!"
Mặc dù Lương Gia Thắng trong lòng rất không muốn đi qua, nhưng bây giờ không có biện pháp... Ai bảo hắn là người phụ trách ở đây chứ?
Lương Gia Thắng đi theo Tiểu Ngụy tới, rất nhanh đã bị những nhà quảng cáo này bám riết lấy.
"Trả lại tiền khẳng định là không được, chúng ta cũng có quy định của riêng mình." Lương Gia Thắng rất bất đắc dĩ nói: "Mời mọi người có thể thông cảm."
"Chúng ta ngược lại là hiểu ngươi, nhưng ai tới hiểu chúng ta đây? Tờ báo này của các ngươi lượng tiêu thụ giảm xuống quá nhanh rồi?" Một nhà quảng cáo nói.
Lương Gia Thắng nói: "Thực ra lượng tiêu thụ của chúng ta vẫn duy trì ở một mức độ nhất định, biến động lên xuống là điều rất bình thường mà!"
Thế nhưng, câu nói này của hắn vừa mới dứt, liền nghênh đón một tiếng cười lạnh của một nhà quảng cáo: "Trước kia các ngươi có phải đã đăng « Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao » của Lý Khoát hay không, tại sao đột nhiên lại đổi thành một bản tiểu thuyết khác? Lượng tiêu thụ giảm xuống, lợi ích của chúng ta cũng bị tổn thất!"
"Nhưng mà kỳ tiêu thụ đầu tiên có phải cũng tăng lên hay không? Đây cũng là bởi vì không đăng « Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao »!" Lương Gia Thắng chỉ có thể giải thích.
"Vậy còn kỳ này thì sao?" Luận về đấu võ mồm, Lương Gia Thắng thật là không phải đối thủ của những người này: "Kỳ này lượng tiêu thụ giảm xuống thì giải thích thế nào?"
Đột nhiên lại có một nhà quảng cáo nói: "Hơn nữa, chúng ta nhận được tin tức, nói có một số lượng tiêu thụ của các ngươi hình như có chút gian lận... Ta muốn vấn đề này ngươi nên tự mình hiểu rõ!"
Lương Gia Thắng trong nháy mắt mồ hôi lạnh đầm đìa, hắn hiện tại đột nhiên cảm thấy thật sự bắt đầu hối hận việc đem « Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao » thay đổi thành « Vinh Quang Sứ Mệnh ».
Lúc đó chính mình có phải hay không là hồ đồ rồi hả? Mới có ý tưởng ngu ngốc như vậy? !
Lương Gia Thắng càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, bất quá hắn vẫn cần phải cầu gia gia cáo nãi nãi, dùng hết toàn lực mới đuổi được những nhà quảng cáo đi, bất quá trong lòng cảm giác thật đúng là rất mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Hắn và những nhà quảng cáo nói xong, cho thêm « Đông Hải báo - Văn học bản » kỳ này một chút thời gian, chờ đến khi kỳ này kết thúc rồi lại nói.
... Thế nhưng, lại vừa là một kỳ tiếp theo!
« Đông Hải báo - Văn học bản » không chỉ không có tăng trưởng về mặt tiêu thụ, ngược lại đã rơi vào 20.2 vạn, lại giảm mất một vạn bản!
Hơn nữa chuyện Mã Giai bọn họ bên kia mua số lượng tiêu thụ vẫn đã hoàn thành...
Nói cách khác, lượng tiêu thụ chân thực của phần báo chí này đã rơi vào 17 vạn bản...
Con số này trong nháy mắt đã khiến cho Lương Gia Thắng gần như có một loại cảm giác tối sầm mặt mày.
Vậy mà còn có người đưa ra cho hắn xem những lời mắng chửi ở trên Internet hiện giờ, gần như đều là nói không biết « Đông Hải báo - Văn học bản » đang giở trò quỷ gì, đem « Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao » đang hay đổi thành « Vinh Quang Sứ Mệnh »...
Lương Gia Thắng thấy những lời mắng chửi như vậy cảm thấy rất ủy khuất, dù sao trước đó chính là một số người nói « Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao » không được đón nhận, hắn mới nảy sinh ý nghĩ thay đổi tiểu thuyết, nhưng là những người này bây giờ hoàn toàn chính là một bộ mặt khác!
Nhưng những thứ này, nghĩ nhiều cũng đều vô dụng, bây giờ Lương Gia Thắng cũng đã hiểu rõ, dường như, Lý Khoát cùng « Thiên Nhai Minh Nguyệt Đao » nói không chừng lại muốn trở thành vị cứu tinh... (còn tiếp)
Bạn cần đăng nhập để bình luận