Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi

Chương 91:, ba nữ nhân thành một cái chợ

Chương 91: Ba nữ nhân thành cái chợ
Đợi một lúc lâu, Vương Cương mới mở cửa, nhìn vẻ mặt chật vật của Vương Cương, trên mặt còn có vết thương rõ ràng, hỏi: "Ngươi xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, đánh nhau với người ta một trận thôi."
"Với ai?"
"Người của Liệt Quang Quân Đoàn."
Giang Thần lấy thuốc ra, đưa cho Vương Cương một điếu, Giang Thần bước vào, hít một hơi: "Nói rõ xem nào, chúng ta là huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử, ngươi bị người ức hiếp, ta sẽ không làm ngơ."
Vương Cương hút thuốc, lúc này mới kể rõ nguyên do.
Sau khi chia tay Giang Thần, Vương Cương cùng bốn người tiến vào rừng sâu săn heo rừng để luyện cấp, năm người lập thành đội đánh quái tăng cấp, không ngờ vận may bùng nổ, gặp phải BOSS heo rừng.
Năm người liều mạng đánh giết, vất vả lắm mới gϊếŧ được BOSS heo rừng, vận may quá tốt, rớt ra một món trang bị cấp bạch ngân.
Năm người dự định bán món trang bị này chia đều, ai ngờ gặp phải người của Liệt Quang Quân Đoàn, bọn chúng không nói hai lời, bắt Vương Cương và đồng đội phải giao nộp trang bị.
Vương Cương tính tình cứng rắn, không chịu giao, xung đột với đám người của Liệt Quang Quân Đoàn, kết quả có thể đoán được, Vương Cương mới cấp 20 làm sao chống lại bọn chúng, đương nhiên bị đánh cho một trận.
Giang Thần im lặng lắng nghe, liếc nhìn Vương Cương, khuyên nhủ: "Mập mạp, tính cách của ngươi phải sửa đổi, nhất là ở Thần Long Học Phủ này, toàn là nghề SS, nếu không phải đối thủ thì cứ đưa trang bị cho xong chuyện, nếu không vĩnh viễn chỉ thiệt thân."
"May mà người ta không gϊếŧ ngươi, nếu không hôm nay ta liền không thấy mặt ngươi, ở ngoài dã ngoại, hoàn toàn là dùng thực lực để nói chuyện, coi như bọn chúng gϊếŧ ngươi, cũng không phải chịu bất kỳ trừng phạt nào, đây gọi là sάt lục."
Vương Cương gật đầu: "Ta biết rõ, ta chỉ là tức giận thôi."
"Tức giận cũng phải chịu, sau này điên cuồng luyện cấp, sau đó hãy tìm lại, bằng không với tính cách của ngươi, sớm muộn gì cũng thiệt."
Vương Cương hung hăng rít thuốc, đương nhiên hiểu Giang Thần là vì tốt cho hắn.
Cuộc sống nhàn hạ thời cấp ba đã không còn, đã bước vào xã hội, bước vào chiến trường, tính mạng đều ngàn cân treo sợi tóc.
Giang Thần hỏi: "Bây giờ ngươi bao nhiêu cấp rồi?"
"Cấp 20."
Giang Thần cau mày: "Sao mới có cấp 20?"
"Lão đại, ta đã rất cố gắng, mỗi ngày đều đánh quái lên cấp, cũng không có lười biếng, có thể lên đến cấp 20 đã rất tốt, hai ngày được 1 cấp, đa số bạn học đều vậy mà."
Ừm... được rồi, là mình lên cấp quá nhanh.
Nghĩ lại cũng đúng, hôm nay một trận tàn sát, liền tăng 4 cấp, tốc độ kinh khủng như vậy, ai mà đuổi kịp.
"Lão đại, ngươi bao nhiêu cấp?"
"29."
Vương Cương vẻ mặt kinh ngạc: "Cấp 29, lão đại, sao ngươi lên cấp nhanh vậy?"
"Tùy tiện xông vào một lần, liền lên cấp thôi."
Vương Cương không còn gì để nói, mẹ nó tùy tiện xông vào một lần, Vương Cương vốn định mau chóng tăng cấp, theo kịp bước chân của Giang Thần, nhưng bây giờ xem ra, điều này căn bản không thể.
Khoảng cách chỉ càng ngày càng xa.
Giang Thần nói: "Còn hai ngày nữa là đến chiến đấu liên minh, chiến đấu liên minh diễn ra trong mười ngày, trong vòng mười ngày, ngươi không cần quan tâm đến bất cứ chuyện gì, lên tới cấp 25, phải là cấp 25, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi."
"Vậy chẳng phải sẽ liên lụy đến ngươi à."
Giang Thần cười: "Đi theo ta lên cấp sẽ nhanh hơn, chúng ta là huynh đệ, trước kia cũng vậy, sau này cũng vậy, giữa huynh đệ với nhau, không có gì phải nói."
Vương Cương vô cùng cảm động: "Lão đại, ta hiểu rõ."
"Hiểu rõ là tốt rồi, tên cướp trang bị của ngươi là gì?"
"Lưu Cương."
"Mẹ nó, sao cũng có chữ 'Cương', khó trách các ngươi phát sinh mâu thuẫn, mối thù này ta sẽ giúp ngươi đòi lại."
"Không cần lão đại, ta đã nhớ kỹ, lần sau ta sẽ tự mình tìm lại."
Giang Thần gật đầu: "Có chí khí, ta chỉ sợ ngươi bị đánh, không gượng dậy nổi, đến lúc đó thần tiên cũng khó mà giúp được."
"Thần tiên là gì?"
"Thôi được rồi, nghỉ ngơi cho khỏe, nhớ kỹ, sau khi chiến đấu liên minh kết thúc, phải nhanh chóng lên tới cấp 25, mới có tư cách đi theo phía sau ta, nếu không ta cũng không thể giúp ngươi."
Vương Cương gật đầu: "Ta hiểu."
"Ừ, nghỉ ngơi đi."
Giang Thần trở về phòng, chuẩn bị đi ngủ, vừa buồn ngủ, đã thấy tin tức trong quân đoàn.
Caroline: Giang đệ đệ tới rồi, quá tốt, ta biết ngay đệ đệ sẽ gia nhập quân đoàn mà, tiểu đệ có đó không? Sau này đi theo tỷ tỷ lăn lộn, ăn ngon mặc đẹp, tỷ tỷ cái gì cũng chuẩn bị cho ngươi.
Tuyết Lệ: Lăng lơ, người ta đã có chủ rồi, đừng mơ mộng nữa, không thấy trong quân đoàn nhiều hơn một cô nàng sao?
Muriel: Đệ đệ trở lại, ta còn muốn để cho hắn thử cảm giác của ta nữa chứ, kết quả đệ đệ đi thử cảm giác của người khác rồi, quá thất vọng...
Hannah: Đừng gửi những tin tức buồn chán này, trong quân đoàn có nam nhân, cũng phải đứng đắn chút đi, đừng có gửi mấy tin bậy bạ nữa.
Caroline: Lão đại cũng thất vọng thôi, không chiếm được tim, chiếm được người thì cũng được vậy!
Muriel: Không biết nàng so với ta, ai lớn hơn chút nhỉ.
Tuyết Lệ: Người ta cao hơn ngươi, lại còn thon thả, nhìn dễ coi hơn ngươi nữa... lớn hơn ngươi.
Caroline: Lùn thì phải thừa nhận đi, cố tỏ vẻ ta đây sẽ bị đánh, trên đời này sao lại có người lùn như vậy, ta nghiêm túc hoài nghi Muriel là người thuộc Tộc Lùn.
Tuyết Lệ: Cực kỳ đồng cảm.
Muriel: Ta biết các ngươi đang ghen tỵ với ta mà...
Angelina: Chào các tỷ tỷ.
Giang Thần cười, ba nữ nhân đúng là thành một cái chợ, đúng thật là như vậy, tinh thần tốt ghê, tối muộn rồi còn chưa ngủ, chuyện phiếm của nữ nhân là đàn ông, còn chuyện phiếm của đàn ông là phụ nữ.
Mấy người phụ nữ dị giới này xem ra rất đói khát đàn ông.
Caroline: Mọi người hãy chặn Giang Thần lại, không thể để hắn thấy tin tức được.
Muriel: Được.
Tuyết Lệ: Không tệ, hắn chắc chắn đang trốn trên giường lén xem.
Hả... Vậy mà các ngươi cũng phát hiện ra được.
Mấy người chặn Giang Thần lại xong, Giang Thần không còn nhận được tin tức nữa.
Giang Thần lắc đầu, vẫn là nên ngủ thôi!
Sáng sớm hôm sau.
Phòng làm việc của viện trưởng.
Trương Văn Thành hút thuốc, nhìn huy chương của Giang Thần: "Ngươi đại diện cho Hắc Ám Quân Đoàn tham gia trận chiến liên minh?"
"Ừ."
"Thực ra ý của ta là muốn ngươi hỗ trợ Hắc Phượng, Hắc Phượng thân là chỉ huy liên minh lần này, với thiên phú của nàng, đạt hạng ba không thành vấn đề, có ngươi tham gia, thậm chí có thể trở thành quán quân, ngươi phải biết liên minh Long khu của chúng ta rất lâu rồi không giành được hạng nhất."
Giang Thần rút một điếu thuốc, đưa cho viện trưởng một điếu.
Viện trưởng cầm lấy, có chút ngơ ngác.
Trương Văn Thành giận dữ nói: "Tuổi còn nhỏ đã biết hút thuốc rồi, còn dám đưa cho ta, gan của ngươi càng lúc càng lớn."
Nói xong, lặng lẽ lấy bật lửa ra.... Thuốc lá này cũng không tệ.
Giang Thần cười nói: "Ta sẽ không hỗ trợ bất kỳ ai."
Trương Văn Thành nói: "Ngươi biết trận chiến liên minh có bao nhiêu người không? Mười vạn người, suốt mười vạn người, ngươi tưởng đây là đi chơi sao, mười vạn người giao chiến, ngươi muốn đạt hạng nhất, không có đồng đội hỗ trợ ngươi làm sao làm được?"
"Mười vạn người thôi mà, chuyện nhỏ." Giang Thần thản nhiên.
Ngươi có biết người đang đứng trước mặt ngươi là ai không? Là viện trưởng học phủ hàng đầu của Long khu đấy, Trương Văn Thành tức điên lên, thằng khốn đáng ghét, còn dám ra vẻ trước mặt ta.
Mười vạn người thôi mà, chỉ cần mặc set Toản Thạch cấp 30, cầm vũ khí cấp 20 trên tay, sẽ là một trận gϊếŧ chóc, không ai có thể chống lại được kiếm khí tăng phúc gấp trăm lần.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận