Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi
Chương 3:, có thể so với cấp độ SS nghề kiếm khách
Chương 3: Có thể so sánh với cấp độ SS nghề kiếm khách, 10 giây mới hồi phục một chút, một phút mới hồi phục 6 điểm? Đây hoàn toàn chính là kỹ năng bị động rác rưởi. Thua thiệt mà ngươi còn để ý. Vương Cương không muốn phí lời nữa: "Chúng ta chuyển chức thành công, đến lúc nhất định sẽ ra ngoài lịch luyện, trường học có chuẩn bị riêng địa điểm lịch luyện cho chúng ta, đến lúc đó ngươi đi hay là không?"
"Đến lúc đó rồi tính."
Trường học để các học sinh có thể nhanh chóng tăng cấp, có địa điểm lịch luyện riêng, Yến Thành có mấy trường học. Ít nhất cũng có mấy trăm người, nếu những người này tụ hợp lại thì người còn đông hơn cả quái. Ngoài những chỗ này ra, những địa điểm lịch luyện còn lại là ở ngoại ô. Nhưng mà ma thú ở ngoại ô lại vô cùng mạnh, những ma thú này có trí khôn nhất định, vô cùng nguy hiểm. Giang Thần biết rõ, rất nhiều học sinh có thực lực sẽ được gia tộc bảo vệ, do người trong gia tộc dẫn đi lịch luyện. Giống như mục sư cấp hai mươi mấy mang theo tân thủ, cho một cái thánh quang thủ hộ, cho một kỹ năng tăng sức chiến đấu, thế là trực tiếp lên cấp vùn vụt.
Muốn nhanh chóng tăng thực lực thì chỉ có thể đến ngoại ô lịch luyện. Còn bảy ngày nữa, bảy ngày sau là khảo hạch. Toàn bộ đại học đều sẽ đến tìm học sinh cấp cao, cấp bậc càng cao càng dễ vào đại học tốt. Ngoài cấp bậc ra thì còn phải xem nghề nghiệp gì. Chức nghiệp ẩn lại càng được các học viện cao cấp coi trọng. Chuyện này cũng giống như việc lên đại học ở Lam Tinh, điểm số cao tự nhiên vào được Thanh Hoa, Bắc Đại. . . . Điểm thấp thì vào học viện bình thường.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi tan học. Giang Thần không kịp chờ đợi mà về nhà. Mộ Dung Tuyết nhìn bóng lưng Giang Thần, ánh mắt phức tạp.
"Này, Giang Thần đẹp trai đấy, đáng tiếc chỉ là kiếm khách cấp D, còn lâu mới so được với ngươi, Mộ Dung Tuyết à, các ngươi chắc chắn không cùng một thế giới đâu."
Mộ Dung Tuyết hơi đỏ mặt: "Ngươi nói cái gì vậy, ta có nhìn hắn đâu."
"Thôi đi, ngươi là hoa khôi thích giáo thảo, chuyện đó không phải rất bình thường sao, nếu hắn mà là nghề cấp A, thì rất xứng với ngươi đấy."
Mộ Dung Tuyết liếc nhìn: "Nam Cung Tuyết, đi đi."
Nam Cung Tuyết cười hì hì: "Bị ta nói trúng tim đen rồi hả, hay là để ta đi tán tỉnh, trực tiếp lật bài với hắn, bảo hắn ở rể nhà ngươi?"
"Cút."
"Đừng giận mà, ta chỉ nói thế thôi, coi như ngươi đồng ý, cha mẹ ngươi cũng không đồng ý đâu, ngươi là cung tiễn thủ Quang hệ, tương đương với nghề cấp S đấy, sao có thể tìm một người bình thường."
Hai người ồn ào trêu đùa nói chuyện phiếm.
"Tuyết Nhi, em cũng ở đây à, chúc mừng em chuyển chức thành cung tiễn thủ, lại còn là chức nghiệp ẩn cung tiễn thủ Quang hệ." Mộ Dung Tuyết quay đầu nhìn, là Triệu Nghiễm Cường. Triệu Nghiễm Cường thích Mộ Dung Tuyết, toàn bộ trường ai cũng biết, chỉ là Mộ Dung Tuyết căn bản không coi Triệu Nghiễm Cường ra gì.
Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói: "Tuyết Nhi, ai cho anh gọi vậy, quan hệ của chúng ta không tốt đến thế đâu, gọi tôi cả họ đi, tôi tên là Mộ Dung Tuyết."
Triệu Nghiễm Cường cười một tiếng: "Bây giờ ta đã chuyển chức thành Ma Kiếm Sĩ, giống như em, cùng là đánh giá cấp A, lại cùng là chức nghiệp ẩn, chúng ta hợp thành đội, nhất định sẽ thi đậu trường đại học hàng đầu."
Triệu Nghiễm Cường cho rằng, trước kia Mộ Dung Tuyết lạnh nhạt với hắn là do chưa thức tỉnh. Nhưng bây giờ khác rồi, Triệu Nghiễm Cường cũng đã thức tỉnh chức nghiệp ẩn, lại còn là Ma Kiếm Sĩ mạnh mẽ, tự cho rằng có thể nhận được sự coi trọng của Mộ Dung Tuyết.
"Hợp thành đội, không có hứng thú." Mộ Dung Tuyết nói xong liền xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt lúng túng của Triệu Nghiễm Cường. Triệu Nghiễm Cường sắc mặt lạnh tanh: "Làm bộ cái gì chứ, chẳng qua là cung tiễn thủ Quang hệ, ta cũng là chức nghiệp ẩn Ma Kiếm Sĩ đấy thôi."
"Ta không tin tưởng, với tư chất của ta mà không chiếm được ngươi."
"Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi phải quỳ gối dưới chân ta."
......
Giang Thần về đến nhà.
Cộc cộc cộc. . . . .
Giang Thần mở cửa.
"Chào anh, xin hỏi anh là Giang Thần sao?"
"Tôi là."
"Đây là đồ của anh, xin anh ký nhận."
Giang Thần vẻ mặt kích động: "Cảm ơn."
Giang Thần đóng cửa lại, không kịp chờ đợi mà mở bọc đồ ra, nhìn hai quyển sách kỹ năng, một quyển là kỹ năng chủ động, một quyển là kỹ năng bị động. Giang Thần chạm vào hai quyển sách kỹ năng.
【Có học tập kỹ năng không?】
Học tập.
【Đã học tập "kiếm khí tung hoành".】
【Đang tăng phúc trăm lần... Tăng phúc thành công.】
Kiếm khí tung hoành: Ngưng tụ ra một trăm đạo kiếm khí, vờn quanh bốn phía, chủ động tấn công kẻ địch, thời gian kéo dài 100 phút...
Giang Thần xem kỹ phần giới thiệu kỹ năng. Ha ha cười lớn, quả nhiên là thế, quả nhiên là tăng phúc trăm lần, một trăm đạo kiếm khí vây quanh mình, đây chẳng phải là "Vạn kiếm quy tông" sao. Hơn nữa thời gian kéo dài là 100 phút. Đây là khái niệm gì vậy? Thật đúng là quá trâu bò rồi.
【Đã học tập "Minh tưởng".】
【Đang tăng phúc trăm lần... Đã tăng phúc thành công.】
Kỹ năng bị động Minh tưởng: Trong 0,1 giây đứng bất động, từ từ khôi phục lại tinh thần lực của bản thân, giá trị hồi phục: 1 điểm.
Quả đúng là như Giang Thần dự đoán. 0,1 giây hồi phục một chút tinh thần lực, tuy chỉ có 1 điểm nhưng vậy là đủ rồi, tinh thần lực của Giang Thần bây giờ mới chỉ có 5 điểm. Cho dù là dùng hết tinh thần lực thì cũng có thể hồi phục trong 0,5 giây. Thế này chẳng khác nào có MP vô hạn.
Giang Thần nhìn bảng.
【Tên họ: Giang Thần】 【Nghề: Kiếm Khách】 【Cấp bậc: 1】 【Kinh nghiệm: 0/100】 【Thể chất: 5】 【Lực lượng: 5】 【Tinh thần: 6】 【Bén nhạy: 5】 【Trang bị: Không】 【Không gian: 5】 【Kỹ năng:
Kiếm thuật cơ bản: Ngưng tụ toàn thân nội lực, phóng ra một đạo kiếm khí về phía trước, tấn công kẻ địch, khoảng cách tấn công 40 mét, thời gian ngưng tụ 0.3 giây, tiêu hao MP: 1 điểm.
Bộ pháp cơ bản: Trong thời gian ngắn, tăng độ bén nhạy của bản thân, né tránh công kích của kẻ địch, thời gian kéo dài 500 giây, tiêu hao MP: 1 điểm.
Kiếm khí tung hoành: Ngưng tụ một trăm đạo kiếm khí, vờn quanh bốn phía, chủ động tấn công kẻ địch, thời gian kéo dài 100 phút, tần suất tấn công 0,1 giây, tiêu hao MP: 2 điểm.
Kỹ năng bị động minh tưởng: Trong 0.1 giây đứng bất động, từ từ khôi phục tinh thần lực bản thân, giá trị hồi phục: 1. 】
Kỹ năng thứ nhất tương đương với một kỹ năng đánh đơn, phóng kiếm khí ngay lập tức, kiếm khí thậm chí còn có thể đi được 40 mét, vậy là gì chứ, cho phép kẻ địch chạy 39 mét...
Kỹ năng thứ hai là kỹ năng né tránh, có thể né công kích của kẻ địch.
Kỹ năng thứ ba cũng coi là kỹ năng công kích bị động, một khi bị mấy con ma thú hoặc thậm chí là mấy chục con ma thú bao vây thì có thể dùng "kiếm khí tung hoành", mà tần suất công kích cũng tăng lên gấp trăm lần. Vốn chỉ 10 giây tấn công một lần, tăng lên trăm lần thành 0,1 giây tấn công một lần, thế là thế nào chứ, nếu như có một kẻ địch mà trong 0,1 giây phải chịu 100 lần công kích? Cái này. . .
Kỹ năng thứ tư thì khỏi phải nói, tăng lên xong thì chẳng khác gì lam vô hạn. Lúc này, điện thoại di động reo. Giang Thần nhìn số, là điện thoại của tỷ tỷ. Một người có điểm đánh giá cấp S nghề Âm Ảnh Thích Khách, nghĩ đến người tỷ tỷ này mà Giang Thần lạnh cả sống lưng.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . ."
"Thằng nhãi ranh, có phải da mày ngứa không hả, đừng có mà nói lảm nhảm với ta, trong thẻ ngân hàng của ta ít đi mấy chục ngàn tệ, có phải là mày chuyển chức rồi không?"
"Cái gì mà cũng không gạt được tỷ tỷ."
"Nghề gì?"
"Kiếm khách."
"Nghề cấp D?"
"Hình như vậy."
"Đừng có đi ra ngoài chơi bời, sau này tỷ tỷ nuôi mày, cứ ở nhà ngoan ngoãn cho tỷ."
"Tỷ đây là muốn ngăn cản một vị kiếm khách đỉnh cấp trưởng thành à? Tỷ muốn ngăn cản ta, nhưng tỷ sẽ vĩnh viễn không thể nào ngăn cản một kiếm khách có ước mơ, ta chính là kiếm thần tương lai..."
"Đừng có mà dẻo mỏ, bên ngoài rất nguy hiểm, một mình mày là kiếm khách rác rưởi cấp D, có gì mà đáng để khoe khoang chứ."
"Đừng xem thường người khác, trên đời này chỉ có người rác rưởi, không có nghề rác rưởi."
"Thật ra ý ta là muốn nói cho mày biết, nghề của mày rác rưởi, mà mày lại càng rác rưởi hơn."
Dựa vào. . . . . . Làm người sao không biết nói dối vậy. Bên đầu điện thoại kia truyền tới: "Sao thế, lại đang gọi điện cho người em trai yêu quý của cậu đấy à."
"Được rồi, không nói nữa, bạn cùng phòng ta về rồi, nhớ lời của tỷ đấy, bằng không lúc tỷ về, sẽ lột da mày ra."
Tút tút tút. . . . .
Giang Thần nhìn điện thoại, ai xem thường ai đó chứ! Không phải là đại học Thần Long hàng đầu thôi sao! Ta cũng có thể vào đấy.(Hết chương này)
"Đến lúc đó rồi tính."
Trường học để các học sinh có thể nhanh chóng tăng cấp, có địa điểm lịch luyện riêng, Yến Thành có mấy trường học. Ít nhất cũng có mấy trăm người, nếu những người này tụ hợp lại thì người còn đông hơn cả quái. Ngoài những chỗ này ra, những địa điểm lịch luyện còn lại là ở ngoại ô. Nhưng mà ma thú ở ngoại ô lại vô cùng mạnh, những ma thú này có trí khôn nhất định, vô cùng nguy hiểm. Giang Thần biết rõ, rất nhiều học sinh có thực lực sẽ được gia tộc bảo vệ, do người trong gia tộc dẫn đi lịch luyện. Giống như mục sư cấp hai mươi mấy mang theo tân thủ, cho một cái thánh quang thủ hộ, cho một kỹ năng tăng sức chiến đấu, thế là trực tiếp lên cấp vùn vụt.
Muốn nhanh chóng tăng thực lực thì chỉ có thể đến ngoại ô lịch luyện. Còn bảy ngày nữa, bảy ngày sau là khảo hạch. Toàn bộ đại học đều sẽ đến tìm học sinh cấp cao, cấp bậc càng cao càng dễ vào đại học tốt. Ngoài cấp bậc ra thì còn phải xem nghề nghiệp gì. Chức nghiệp ẩn lại càng được các học viện cao cấp coi trọng. Chuyện này cũng giống như việc lên đại học ở Lam Tinh, điểm số cao tự nhiên vào được Thanh Hoa, Bắc Đại. . . . Điểm thấp thì vào học viện bình thường.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi tan học. Giang Thần không kịp chờ đợi mà về nhà. Mộ Dung Tuyết nhìn bóng lưng Giang Thần, ánh mắt phức tạp.
"Này, Giang Thần đẹp trai đấy, đáng tiếc chỉ là kiếm khách cấp D, còn lâu mới so được với ngươi, Mộ Dung Tuyết à, các ngươi chắc chắn không cùng một thế giới đâu."
Mộ Dung Tuyết hơi đỏ mặt: "Ngươi nói cái gì vậy, ta có nhìn hắn đâu."
"Thôi đi, ngươi là hoa khôi thích giáo thảo, chuyện đó không phải rất bình thường sao, nếu hắn mà là nghề cấp A, thì rất xứng với ngươi đấy."
Mộ Dung Tuyết liếc nhìn: "Nam Cung Tuyết, đi đi."
Nam Cung Tuyết cười hì hì: "Bị ta nói trúng tim đen rồi hả, hay là để ta đi tán tỉnh, trực tiếp lật bài với hắn, bảo hắn ở rể nhà ngươi?"
"Cút."
"Đừng giận mà, ta chỉ nói thế thôi, coi như ngươi đồng ý, cha mẹ ngươi cũng không đồng ý đâu, ngươi là cung tiễn thủ Quang hệ, tương đương với nghề cấp S đấy, sao có thể tìm một người bình thường."
Hai người ồn ào trêu đùa nói chuyện phiếm.
"Tuyết Nhi, em cũng ở đây à, chúc mừng em chuyển chức thành cung tiễn thủ, lại còn là chức nghiệp ẩn cung tiễn thủ Quang hệ." Mộ Dung Tuyết quay đầu nhìn, là Triệu Nghiễm Cường. Triệu Nghiễm Cường thích Mộ Dung Tuyết, toàn bộ trường ai cũng biết, chỉ là Mộ Dung Tuyết căn bản không coi Triệu Nghiễm Cường ra gì.
Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nói: "Tuyết Nhi, ai cho anh gọi vậy, quan hệ của chúng ta không tốt đến thế đâu, gọi tôi cả họ đi, tôi tên là Mộ Dung Tuyết."
Triệu Nghiễm Cường cười một tiếng: "Bây giờ ta đã chuyển chức thành Ma Kiếm Sĩ, giống như em, cùng là đánh giá cấp A, lại cùng là chức nghiệp ẩn, chúng ta hợp thành đội, nhất định sẽ thi đậu trường đại học hàng đầu."
Triệu Nghiễm Cường cho rằng, trước kia Mộ Dung Tuyết lạnh nhạt với hắn là do chưa thức tỉnh. Nhưng bây giờ khác rồi, Triệu Nghiễm Cường cũng đã thức tỉnh chức nghiệp ẩn, lại còn là Ma Kiếm Sĩ mạnh mẽ, tự cho rằng có thể nhận được sự coi trọng của Mộ Dung Tuyết.
"Hợp thành đội, không có hứng thú." Mộ Dung Tuyết nói xong liền xoay người rời đi, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt lúng túng của Triệu Nghiễm Cường. Triệu Nghiễm Cường sắc mặt lạnh tanh: "Làm bộ cái gì chứ, chẳng qua là cung tiễn thủ Quang hệ, ta cũng là chức nghiệp ẩn Ma Kiếm Sĩ đấy thôi."
"Ta không tin tưởng, với tư chất của ta mà không chiếm được ngươi."
"Một ngày nào đó, ta sẽ khiến ngươi phải quỳ gối dưới chân ta."
......
Giang Thần về đến nhà.
Cộc cộc cộc. . . . .
Giang Thần mở cửa.
"Chào anh, xin hỏi anh là Giang Thần sao?"
"Tôi là."
"Đây là đồ của anh, xin anh ký nhận."
Giang Thần vẻ mặt kích động: "Cảm ơn."
Giang Thần đóng cửa lại, không kịp chờ đợi mà mở bọc đồ ra, nhìn hai quyển sách kỹ năng, một quyển là kỹ năng chủ động, một quyển là kỹ năng bị động. Giang Thần chạm vào hai quyển sách kỹ năng.
【Có học tập kỹ năng không?】
Học tập.
【Đã học tập "kiếm khí tung hoành".】
【Đang tăng phúc trăm lần... Tăng phúc thành công.】
Kiếm khí tung hoành: Ngưng tụ ra một trăm đạo kiếm khí, vờn quanh bốn phía, chủ động tấn công kẻ địch, thời gian kéo dài 100 phút...
Giang Thần xem kỹ phần giới thiệu kỹ năng. Ha ha cười lớn, quả nhiên là thế, quả nhiên là tăng phúc trăm lần, một trăm đạo kiếm khí vây quanh mình, đây chẳng phải là "Vạn kiếm quy tông" sao. Hơn nữa thời gian kéo dài là 100 phút. Đây là khái niệm gì vậy? Thật đúng là quá trâu bò rồi.
【Đã học tập "Minh tưởng".】
【Đang tăng phúc trăm lần... Đã tăng phúc thành công.】
Kỹ năng bị động Minh tưởng: Trong 0,1 giây đứng bất động, từ từ khôi phục lại tinh thần lực của bản thân, giá trị hồi phục: 1 điểm.
Quả đúng là như Giang Thần dự đoán. 0,1 giây hồi phục một chút tinh thần lực, tuy chỉ có 1 điểm nhưng vậy là đủ rồi, tinh thần lực của Giang Thần bây giờ mới chỉ có 5 điểm. Cho dù là dùng hết tinh thần lực thì cũng có thể hồi phục trong 0,5 giây. Thế này chẳng khác nào có MP vô hạn.
Giang Thần nhìn bảng.
【Tên họ: Giang Thần】 【Nghề: Kiếm Khách】 【Cấp bậc: 1】 【Kinh nghiệm: 0/100】 【Thể chất: 5】 【Lực lượng: 5】 【Tinh thần: 6】 【Bén nhạy: 5】 【Trang bị: Không】 【Không gian: 5】 【Kỹ năng:
Kiếm thuật cơ bản: Ngưng tụ toàn thân nội lực, phóng ra một đạo kiếm khí về phía trước, tấn công kẻ địch, khoảng cách tấn công 40 mét, thời gian ngưng tụ 0.3 giây, tiêu hao MP: 1 điểm.
Bộ pháp cơ bản: Trong thời gian ngắn, tăng độ bén nhạy của bản thân, né tránh công kích của kẻ địch, thời gian kéo dài 500 giây, tiêu hao MP: 1 điểm.
Kiếm khí tung hoành: Ngưng tụ một trăm đạo kiếm khí, vờn quanh bốn phía, chủ động tấn công kẻ địch, thời gian kéo dài 100 phút, tần suất tấn công 0,1 giây, tiêu hao MP: 2 điểm.
Kỹ năng bị động minh tưởng: Trong 0.1 giây đứng bất động, từ từ khôi phục tinh thần lực bản thân, giá trị hồi phục: 1. 】
Kỹ năng thứ nhất tương đương với một kỹ năng đánh đơn, phóng kiếm khí ngay lập tức, kiếm khí thậm chí còn có thể đi được 40 mét, vậy là gì chứ, cho phép kẻ địch chạy 39 mét...
Kỹ năng thứ hai là kỹ năng né tránh, có thể né công kích của kẻ địch.
Kỹ năng thứ ba cũng coi là kỹ năng công kích bị động, một khi bị mấy con ma thú hoặc thậm chí là mấy chục con ma thú bao vây thì có thể dùng "kiếm khí tung hoành", mà tần suất công kích cũng tăng lên gấp trăm lần. Vốn chỉ 10 giây tấn công một lần, tăng lên trăm lần thành 0,1 giây tấn công một lần, thế là thế nào chứ, nếu như có một kẻ địch mà trong 0,1 giây phải chịu 100 lần công kích? Cái này. . .
Kỹ năng thứ tư thì khỏi phải nói, tăng lên xong thì chẳng khác gì lam vô hạn. Lúc này, điện thoại di động reo. Giang Thần nhìn số, là điện thoại của tỷ tỷ. Một người có điểm đánh giá cấp S nghề Âm Ảnh Thích Khách, nghĩ đến người tỷ tỷ này mà Giang Thần lạnh cả sống lưng.
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. . . . ."
"Thằng nhãi ranh, có phải da mày ngứa không hả, đừng có mà nói lảm nhảm với ta, trong thẻ ngân hàng của ta ít đi mấy chục ngàn tệ, có phải là mày chuyển chức rồi không?"
"Cái gì mà cũng không gạt được tỷ tỷ."
"Nghề gì?"
"Kiếm khách."
"Nghề cấp D?"
"Hình như vậy."
"Đừng có đi ra ngoài chơi bời, sau này tỷ tỷ nuôi mày, cứ ở nhà ngoan ngoãn cho tỷ."
"Tỷ đây là muốn ngăn cản một vị kiếm khách đỉnh cấp trưởng thành à? Tỷ muốn ngăn cản ta, nhưng tỷ sẽ vĩnh viễn không thể nào ngăn cản một kiếm khách có ước mơ, ta chính là kiếm thần tương lai..."
"Đừng có mà dẻo mỏ, bên ngoài rất nguy hiểm, một mình mày là kiếm khách rác rưởi cấp D, có gì mà đáng để khoe khoang chứ."
"Đừng xem thường người khác, trên đời này chỉ có người rác rưởi, không có nghề rác rưởi."
"Thật ra ý ta là muốn nói cho mày biết, nghề của mày rác rưởi, mà mày lại càng rác rưởi hơn."
Dựa vào. . . . . . Làm người sao không biết nói dối vậy. Bên đầu điện thoại kia truyền tới: "Sao thế, lại đang gọi điện cho người em trai yêu quý của cậu đấy à."
"Được rồi, không nói nữa, bạn cùng phòng ta về rồi, nhớ lời của tỷ đấy, bằng không lúc tỷ về, sẽ lột da mày ra."
Tút tút tút. . . . .
Giang Thần nhìn điện thoại, ai xem thường ai đó chứ! Không phải là đại học Thần Long hàng đầu thôi sao! Ta cũng có thể vào đấy.(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận