Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi

Chương 195:, Giang Thần khế ước thú lại là điện hạ

Chương 195: Khế ước thú của Giang Thần lại là điện hạ Mantuyt: "Charl·es, ngươi cảm nhận được sao?"
Charl·es gật đầu: "Ừ, chấn động hắc ám mạnh mẽ như vậy, nhất định là cao thủ bên Tà Thần ra tay, bọn họ chuẩn bị xâm phạm toàn bộ thế giới Cự Long."
"Chắc là Tứ Chuyển Tà Ác Dũng Giả, trận chiến này không dễ đánh rồi!"
"Đi thôi, không dễ đánh cũng phải đuổi bọn chúng ra khỏi thế giới Cự Long, xem ra bọn chúng có pháp sư không gian cực kỳ hiếm thấy, lợi dụng Hắc Ám Ma Pháp, mở ra đường hầm không gian, cưỡng ép đánh bất ngờ thế giới Cự Long."
Rống...
Charl·es ngồi trên lưng Cự Long gầm lên giận dữ.
Charl·es nhìn tọa kỵ: "Yên tâm đi, bạn cũ, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ gia viên của ngươi, đi..."
Lúc này Giang Thần cũng lấy tốc độ cực nhanh chạy tới nơi chấn động mạnh nhất, Lăng Không Nhất Thiểm lớn nhất khoảng cách là 200 mét, chỉ thấy một đạo bạch quang nhanh chóng lóe lên, xông về chiến trường cuối cùng.
Hắn muốn xem rốt cuộc là quái vật gì? Mà có ma lực chấn động đáng sợ như vậy.
Lúc này Giang Thần đứng ở ngoài ngàn mét trên ngọn núi, nhìn cái hố sâu thật lớn kia, nhất thời trợn tròn mắt, chỉ thấy phía trước xuất hiện một cái hố sâu 800 mét.
Cái hố sâu sâu hơn 10 mét.
Nhìn thoáng qua giống như một con mắt thật lớn, ở phía trên hố sâu đó, có mấy người đang giao chiến, đủ loại ma pháp đều có, các loại ma pháp tới tới lui lui, đánh chung quanh núi lở đất rung, đất trời đảo lộn.
Cho dù là đỉnh núi Giang Thần chiếm cũng bị ảnh hưởng.
Giang Thần vừa thuấn di, một ngọn núi bị ma pháp bao phủ, trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Giang Thần lại hít một ngụm khí lạnh.
Trời ạ.
Lực công kích này cũng quá đáng sợ đi, ma pháp chấn động đến ngoài ngàn mét?
Cũng may hắn có Lăng Không Nhất Thiểm, nếu không thì xong đời rồi.
Đây chính là chiến đấu giữa thần và thần sao?
Phương thức chiến đấu như vậy, thậm chí có thể trực tiếp hủy diệt thế giới Cự Long, quả nhiên là mình quá nhỏ bé rồi, bây giờ mới chuyển một cái, đối mặt thần cường đại, căn bản không thể đánh lại.
Đẳng cấp chênh lệch, trang bị chênh lệch, không phải tăng phúc gấp trăm lần là có thể bù đắp được.
Giang Thần vốn chỉ muốn dựa vào tê liệt trực tiếp cường sát thần đây!
Kết quả là cái này?
Còn chưa gặp thần, liền bị dư âm đánh chết rồi.
Giang Thần nhìn chiến đấu, chỉ thấy trên bầu trời có nhiều bóng người đang thi triển ma pháp, các loại dư âm ma pháp phát ra, trên mặt đất đủ loại nổ mạnh, vô số đỉnh núi bị tiêu diệt.
Vô số Cự Long chết thảm dưới dư âm ma pháp.
Giang Thần lòng vẫn còn sợ hãi.
Ân. Không giúp được gì, hay là đứng xem cuộc vui đi!
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời xuất hiện mười mấy bóng người, đây là bóng người Cự Long, trên lưng Long còn có người, Giang Thần liếc mắt một cái, đó là cường giả của liên minh chúng thần.
Cường giả thế giới Sillero tới tiếp viện.
Cự Long hướng về phía địch nhân cách đó không xa thi triển một đạo ma pháp, cũng không biết là ma pháp gì, tóm lại là màu trắng, dài chừng ngàn mét.
Địch nhân ở ngoài ngàn mét tựa hồ đã có chuẩn bị, một đạo quang mang bao phủ đại địa, bao phủ toàn bộ bọn chúng trong đó.
Ầm ầm...
Ma pháp màu trắng kia đánh vào trên quang mang, trong nháy mắt bị bắn ngược trở lại.
Cự Long nhanh chóng tránh né, ma pháp màu trắng hướng lên trời bay đi, chỉ thấy một đám mây hình nấm hiện ra trên trời.
Giang Thần liếc mắt nhìn.
Trời ơi.
Đây là ma pháp gì? Thật không ngờ dũng mãnh, đây là đánh tới tận trời, uy lực này không thua gì bom nguyên tử nổ mạnh nha.
Ân. Hẳn là phải tránh xa một chút...
Vèo vèo vèo vèo...
Giang Thần nhanh chóng rút lui, đứng ở nơi cao hơn nhìn bọn chúng chiến đấu.
Vào giờ phút này.
Giang Thần cảm giác phía dưới có người, chỉ thấy một đám dũng sĩ cả người đầy hắc khí đang đuổi giết một cô bé, đây là dũng sĩ của Tà Ác Chi Thần.
Nhìn yếu quá.
Có nên ra tay không đây?
Ồ, cô bé kia trông đáng yêu quá, khập khiễng chạy băng băng, bị thương sao?
Là dũng sĩ dưới trướng liên minh chúng thần, sao có thể thấy chết mà không cứu đây!
Hơn nữa lại còn là một cô bé đáng yêu như vậy.
Tuyệt không phải là vì cô bé có dáng vẻ đẹp mắt, mà là những dũng sĩ này quá ghê tởm.
Buông nha đầu kia ra, để ta tới...
Vèo...
Giang Thần nhanh chóng hạ xuống, đáp xuống trước mặt cô bé.
Cô bé: "Ực ực."
Cái gì đồ chơi vậy?
Có thể nói đứng đắn chút không?
Ngự Long Tại Thiên thức, kiếm trận thức, 300 đạo kiếm khí từ bên cạnh cô bé xẹt qua, điên cuồng đánh chết những Tà Ác Dũng Giả đuổi theo tới.
[kinh nghiệm + 1000]
[kinh nghiệm + 1000]
[kinh nghiệm + 1000]
Hình như kinh nghiệm rất nhiều nha...
Điên cuồng sát lục, mấy chục danh hắc ám dũng sĩ trong nháy mắt tử vong.
Giang Thần nhìn cô bé này, không sai biệt lắm cao khoảng một thước, gương mặt bầu bĩnh, mái tóc đen dài, còn có một đôi mắt mê người đáng yêu.
Cô bé này có phải là dậy thì sớm quá không, sao lớn gần bằng Muriel.
Giang Thần nghiêm trọng nghi ngờ cô bé này ăn nhiều Lục Vị Địa Hoàng Hoàn.
Cô bé: "Ực ực."
Giang Thần: "Ngươi không phải là con cóc đấy chứ?"
"Ực ực."
"Có thể nói đàng hoàng chút không?"
"Ực ực."
Giang Thần vừa định xoay người rời đi, cô bé đã chặn đường Giang Thần, lại líu lo một tràng, khiến Giang Thần mộng mị.
Cô bé đảo mắt một vòng, vung tay lên, thi triển một Ma Pháp Trận.
Sau đó chỉ vào Giang Thần, chỉ vào Ma Pháp Trận.
Giang Thần nhìn cô bé múa tay múa chân, hiểu ra, dùng thủ thế chỉ vào mình, chỉ vào Ma Pháp Trận: "Ý ngươi là muốn ta đứng ở trên ma pháp trận này."
Cô bé gật đầu.
Giang Thần bất đắc dĩ đứng vào, Ma Pháp Trận hóa thành chùm ánh sáng tiến vào bên trong thân thể Giang Thần, sau đó cô bé liền biến mất.
? ? ? ?
Người đâu?
Không thấy?
Chẳng lẽ cô bé này còn biết ẩn thân?
Không đúng, Giang Thần cảm giác đặc biệt mạnh mẽ, căn bản không cảm nhận được cô bé đi đâu?
Chẳng lẽ thuấn di biến mất rồi?
Thuấn di không phải là mình sao?
"Cảm tạ ngươi đã cứu điện hạ Olive vĩ đại, sau này ngươi chính là bạn thân thiết nhất của ta."
Giang Thần: ? ? ? ?
Người đâu?
Không thấy, còn biết nói chuyện?
Mẹ nó gặp quỷ rồi!
"Ngươi là ai?" Giang Thần thử hỏi.
"Ta tên là Olive."
"Ngươi ở đâu!"
"Ngươi là loại người ngu xuẩn, lẽ nào ngươi không biết ta ở đâu sao?"
"Ngươi là quỷ?"
"Quỷ là cái gì?"
"Tóm lại, bây giờ ngươi lập tức cho ta hiện thân."
"Bây giờ ta đang ở trị thương đây!"
"Trị thương ở đâu?"
"Trong khế ước không gian."
Giang Thần: (⊙o⊙) ...
Cái quái gì vậy?
Khế ước không gian?
Chờ chút, chẳng lẽ vừa rồi pháp trận kia là khế ước ma pháp?
Ta đã cùng cô bé này lập khế ước rồi?
Không phải chỉ có thể lập khế ước với Long sao? Tại sao có thể lập khế ước với người?
Chẳng lẽ cô bé này là...
"Ngươi là Rồng?"
"Nói nhảm, ta đương nhiên là Long rồi..."
"Vậy tại sao ngươi lại là người?"
"Ta là điện hạ Olive vĩ đại, đương nhiên có thể hóa hình rồi, sau này xin gọi ta là điện hạ Olive, ta là Long vĩ đại, tồn tại mạnh nhất trên thế giới."
Giang Thần: ? ? ? ?
Ngươi mạnh nhất, còn bị mấy cái Nhị Chuyển Tà Thần Dũng Sĩ đuổi giết?
Cô bé này có phải mắc bệnh trúng nhị không vậy!
Chẳng lẽ là bệnh nhân tâm thần mắc bệnh?
Mẹ nó ta lại lập khế ước với một con Long bệnh tâm thần?
Chẳng lẽ thành lập khế ước với Long còn được sao?
Giang Thần đầu óc không thể xoay chuyển nổi, đột nhiên không giải thích được vì sao mình lại thành lập khế ước với một cô bé, còn tự xưng là Long mạnh nhất thế giới.
Đương nhiên con Long này ngoại trừ việc khoe khoang ra, hình như cũng không có gì đặc biệt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận