Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi
Chương 121:, giật dây, hoàng kim cấp trang bị
Chương 121: Giật dây, trang bị cấp hoàng kim.
Ma Vương Elliott quay đầu nhìn về phía cung điện.
Tức giận đến mức đỏ cả mặt: "Chết tiệt, rốt cuộc người này là nghề quái quỷ gì?"
"Ma Vương Elliott, ngươi đi đâu đó? Sao một tiếng cũng không thèm đánh đã chạy, có phải là quá không nể mặt người khác rồi không?"
Một bóng đen xuất hiện trước mặt Ma Vương Elliott.
Nghe vậy, sắc mặt Ma Vương Elliott đại biến, chết tiệt, sao người nọ lại đến được đây, chẳng lẽ cũng biết thuấn di sao? Đây rõ ràng là kỹ năng của nghề ma pháp sư mà.
Bản thân Ma Vương Elliott cũng là một pháp sư, hơn nữa còn là pháp sư hệ hắc ám Triệu Hoán Sư, năng lực tấn công mạnh nhất của hắn chính là triệu hồi sinh vật, bản thân lại không có bao nhiêu ma pháp lợi hại.
Một khi bị chiến sĩ áp sát, rất khó mà ngăn cản công kích.
Nhìn nụ cười nhàn nhạt của Giang Thần, không hiểu hỏi: "Ngươi là nghề gì?"
"Kiếm khách."
"Kiếm khách à? Chưa từng nghe nói đến nghề này, chi bằng ngươi trở thành thuộc hạ của ta, gia nhập vào phe chúng ta như thế nào, ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."
Đối diện với sự cám dỗ của Ma Vương Elliott, Giang Thần căn bản không để ý.
Gia nhập phe hắc ám sao?
Đúng là chuyện vớ vẩn!
Ít nhất theo Giang Thần thấy thì Ma Vương Elliott cũng không có gì ghê gớm, chẳng qua chỉ là dựa vào đám vật triệu hồi mà thôi.
Giang Thần không nói hai lời, kiếm khí xông lên gϊếŧ.
Vèo.....
Ma Vương Elliott lại lần nữa thuấn di, một lần nữa biến mấƫ tăm hơi, ngay khi Ma Vương Elliott vừa biến mấƫ, Giang Thần cũng tương tự biến mấƫ, bám theo phía sau Ma Vương Elliott.
Ma Vương Elliott nhìn bóng người phía trước, không thể tin được.
Tại sao lại đến đây rồi?
Ma Vương Elliott sầm mặt xuống: "Muốn lấy trái tim ta, ngươi thật sự nghĩ là dễ dàng vậy sao?"
Kiếm khí của Giang Thần nhanh chóng đánh tới, điên cuồng công kích Ma Vương Elliott, vô số kiếm khí xuyên qua thân thể Ma Vương Elliott.
Ma Vương Elliott vẫn cứ cười ha hả.
Ma Vương Elliott cười lớn: "Muốn gϊếŧ ta, ngươi thật sự cho là đơn giản như vậy sao? Ngươi nghĩ là Ma Vương chỉ có vật triệu hồi sao?"
"Ta là nhân vật vô địch."
Giang Thần vừa động ý nghĩ, 300 đạo kiếm khí xuyên qua thân thể Ma Vương Elliott, Ma Vương Elliott vẫn cứ đứng đó trước mặt Giang Thần, căn bản không hề bị thương.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Này không đúng chút nào, tại sao kiếm khí không thể công kích Ma Vương Elliott?
Không đúng.
Nếu như Ma Vương Elliott là nhân vật vô địch, vậy tại sao lại phải bỏ chạy chứ?
Hắn có thể trắng trợn gϊếŧ sạch bọn họ, căn bản không cần phải chạy trốn, việc bỏ chạy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là hắn sợ.
Đây cũng là một kỹ năng vô địch, chỉ cần kỹ năng vô địch này kết thúc, vậy thì kiếm khí mới có thể công kích được, kỹ năng vô địch chắc chắn phải có thời gian hạn chế, chỉ cần thời gian qua đi, Ma Vương Elliott chắc chắn sẽ phải c·hết.
Nghĩ đến đây, Giang Thần tiếp tục công kích.
"Nhóc con, ta đã nói với ngươi rồi, chiêu này không có tác dụng đâu, không cần phí sức làm gì."
"Không, ngươi sợ, ta cảm giác nhịp tim của ngươi đang tăng tốc, đây chính là một món trang bị nào đó trên người ngươi, có thể khiến ngươi không bị tấn công trong mấy giây."
"Chỉ cần kỹ năng vừa hết, thời gian vô địch của ngươi cũng kết thúc, đến lúc đó ngươi chắc chắn phải c·hết."
"Quả nhiên, nhịp tim của ngươi đang tăng nhanh, rất rõ ràng ta đoán là chính xác."
"Ma Vương Elliott, ngươi chạy không thoát đâu."
Ma Vương Elliott ngoài mặt thì trấn định, nhưng trong lòng lại đang vô cùng hoảng loạn.
Hắn cũng không có trang bị nào cả, mà là một loại kỹ năng.
......
Hắc Phượng nhìn những chiến sĩ Titan nằm trên mặt đất.
Nhìn những vết thương chi chít trên người chúng.
Nhất thời cảm thấy khó hiểu, chuyện gì vậy?
Tự nhiên mấy chiến sĩ Titan tốt như vậy lại xuất hiện nhiều vết thương, những vết thương này rõ ràng là mới có, chẳng lẽ đây là một loại kỹ năng?
Dời tổn thương.
Trong lòng Hắc Phượng khẽ động, tay cầm song kiếm, vung lên một trận chém lung tung về phía những chiến sĩ Titan nằm trên mặt đất.
Nhược Ly nghi hoặc: "Hắc Phượng, ngươi làm cái gì vậy?"
"Ma Vương Elliott là Triệu Hoán Sư hắc ám, bọn họ có một loại kỹ năng gọi là dời tổn thương, có thể chuyển những tổn thương mà bản thân phải chịu lên người vật triệu hồi."
"Rất rõ ràng Ma Vương Elliott đã chuyển những tổn thương lên người chiến sĩ Titan, nên chúng nó mới tự nhiên xuất hiện nhiều vết thương như vậy, đây chính là tổn thương mà Giang Thần gây ra."
Hắc Phượng chém một trận lung tung lên chiến sĩ Titan.
Chiến sĩ Titan đã mất một chân, chỉ có thể nằm trên mặt đất, mặc cho Hắc Phượng công kích, căn bản không còn sức phản kháng.
Ma Vương Elliott nhìn về phía cung điện, sắc mặt đại biến.
Chết tiệt.
Lại bị phát hiện.
Đúng lúc này, mấy đạo kiếm khí của Giang Thần tấn công Ma Vương Elliott, một dòng máu đen trào ra từ miệng của Ma Vương Elliott.
Giang Thần cười: "Thời gian vô địch kết thúc rồi."
Vèo......
Một đạo kiếm khí xuyên qua cổ họng Ma Vương Elliott, Ma Vương Elliott ngã xuống đất mà c·hết.
【Kinh nghiệm + 100.000】
Hai món đồ phát sáng xuất hiện trên mặt đất.
Một cái pháp trượng và một cái pháp bào.
【 Pháp trượng của Ma Vương Elliott (hoàng kim) 】
【Cấp bậc: Level 50】
【Nghề: Ma pháp sư, phụ trợ sư có thể mặc】
【Sức tấn công ma pháp: 150-300】
【Tinh thần + 200】
【Thể chất + 50】
【Nhanh nhẹn + 20】
【Độ bền: 50/50】
【Kỹ năng 1: Dời tổn thương, có thể chuyển 100% tổn thương mà bản thân phải chịu sang thú cưng.】
【Khi thi triển kỹ năng, tinh thần lực tăng thêm 100.】
【Pháp bào của Ma Vương Elliott (hoàng kim) 】
【Lực phòng ngự vật lý: 100-200】
【Lực phòng ngự ma pháp: 100-200】
【Thể chất + 30】
【Tinh thần + 50】
【Kỹ năng: Phóng thích sương mù hắc ám trong phạm vi 500m, dùng để làm mê muội đối phương......】
Giang Thần cười, lại là hai món trang bị cấp bậc hoàng kim, tên BOSS này đúng là trúng đậm rồi! Lần này đúng là phát tài lớn, điều đáng tiếc duy nhất là đây lại là trang bị của ma pháp sư, chứ không phải của kiếm khách.
Ồ......
Sao còn có một quyển sách nữa?
Giang Thần nhặt lên, nhìn quyển sách.
Khi Giang Thần cầm nó trong tay, nó không có bất cứ thông báo nhắc nhở nào.
Đây là cái gì vậy?
Nếu là sách kỹ năng thì sẽ có thông báo, có thể học hay không, nhưng cái này không có nhắc gì, chứng tỏ không phải sách kỹ năng.
Phía trên viết bốn chữ.
【Hộ thể thuật】
Ờ......
Đây là cái quỷ gì?
Giang Thần mở ra xem, phía trên dày đặc chữ là chữ, Giang Thần không hề nhận biết, đủ loại hình thù kỳ quái, giống như là mã loạn cả lên vậy.
Quyển đồ vật này được Ma Vương Elliott cất giữ, hẳn là thứ tốt đấy.
Cất tạm vào kho đã rồi tính tiếp.
Hắc Phượng ba người đến, nhìn t·hi t·hể Ma Vương Elliott.
Hắc Phượng không chút do dự rạch một đường ở ngực Ma Vương Elliott, lấy ra trái tim, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong rương gỗ, sau đó cất vào kho hàng.
Vậy là coi như đã hoàn thành xong một nhiệm vụ rồi.
Nhược Ly hỏi: "Giang Thần, có rơi ra trang bị gì không?"
"Không có."
"Ngươi lừa ai vậy, đây chính là Ma Vương Elliott, nhất định phải có trang bị chứ, lấy ra cho bọn ta xem chút đi, ta đâu có tranh với ngươi."
"Thật sự là không có mà."
"Đồ keo kiệt."
Hắc Phượng đứng lên nói: "Cám ơn ngươi Giang Thần, nhiệm vụ chuyển nghề của ta coi như đã hoàn thành, ta nợ ngươi một phần nhân tình, nếu có chuyện gì cần thì ta sẽ trả lại cho ngươi."
"Một chuyện nhỏ thôi mà."
"Nếu không có ngươi thì ta cũng sẽ không chuyển nghề dễ dàng như vậy được."
Nhược Ly nói: "Học đệ, nếu như đến lúc ta chuyển nghề thì cũng cần ngươi ra tay đó nha, ngươi có thể giúp ta chứ?"
Giang Thần cười: "Được thôi, đợi đến lúc ngươi chuyển nghề thì cứ gọi ta."
"Quyết định vậy nhé."
"Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về rồi."
Trong tửu quán.
Bốn người ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, Giang Thần rất muốn biết rõ sự tình người rơi xuống kia.
(hết chương này)
Ma Vương Elliott quay đầu nhìn về phía cung điện.
Tức giận đến mức đỏ cả mặt: "Chết tiệt, rốt cuộc người này là nghề quái quỷ gì?"
"Ma Vương Elliott, ngươi đi đâu đó? Sao một tiếng cũng không thèm đánh đã chạy, có phải là quá không nể mặt người khác rồi không?"
Một bóng đen xuất hiện trước mặt Ma Vương Elliott.
Nghe vậy, sắc mặt Ma Vương Elliott đại biến, chết tiệt, sao người nọ lại đến được đây, chẳng lẽ cũng biết thuấn di sao? Đây rõ ràng là kỹ năng của nghề ma pháp sư mà.
Bản thân Ma Vương Elliott cũng là một pháp sư, hơn nữa còn là pháp sư hệ hắc ám Triệu Hoán Sư, năng lực tấn công mạnh nhất của hắn chính là triệu hồi sinh vật, bản thân lại không có bao nhiêu ma pháp lợi hại.
Một khi bị chiến sĩ áp sát, rất khó mà ngăn cản công kích.
Nhìn nụ cười nhàn nhạt của Giang Thần, không hiểu hỏi: "Ngươi là nghề gì?"
"Kiếm khách."
"Kiếm khách à? Chưa từng nghe nói đến nghề này, chi bằng ngươi trở thành thuộc hạ của ta, gia nhập vào phe chúng ta như thế nào, ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn."
Đối diện với sự cám dỗ của Ma Vương Elliott, Giang Thần căn bản không để ý.
Gia nhập phe hắc ám sao?
Đúng là chuyện vớ vẩn!
Ít nhất theo Giang Thần thấy thì Ma Vương Elliott cũng không có gì ghê gớm, chẳng qua chỉ là dựa vào đám vật triệu hồi mà thôi.
Giang Thần không nói hai lời, kiếm khí xông lên gϊếŧ.
Vèo.....
Ma Vương Elliott lại lần nữa thuấn di, một lần nữa biến mấƫ tăm hơi, ngay khi Ma Vương Elliott vừa biến mấƫ, Giang Thần cũng tương tự biến mấƫ, bám theo phía sau Ma Vương Elliott.
Ma Vương Elliott nhìn bóng người phía trước, không thể tin được.
Tại sao lại đến đây rồi?
Ma Vương Elliott sầm mặt xuống: "Muốn lấy trái tim ta, ngươi thật sự nghĩ là dễ dàng vậy sao?"
Kiếm khí của Giang Thần nhanh chóng đánh tới, điên cuồng công kích Ma Vương Elliott, vô số kiếm khí xuyên qua thân thể Ma Vương Elliott.
Ma Vương Elliott vẫn cứ cười ha hả.
Ma Vương Elliott cười lớn: "Muốn gϊếŧ ta, ngươi thật sự cho là đơn giản như vậy sao? Ngươi nghĩ là Ma Vương chỉ có vật triệu hồi sao?"
"Ta là nhân vật vô địch."
Giang Thần vừa động ý nghĩ, 300 đạo kiếm khí xuyên qua thân thể Ma Vương Elliott, Ma Vương Elliott vẫn cứ đứng đó trước mặt Giang Thần, căn bản không hề bị thương.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Này không đúng chút nào, tại sao kiếm khí không thể công kích Ma Vương Elliott?
Không đúng.
Nếu như Ma Vương Elliott là nhân vật vô địch, vậy tại sao lại phải bỏ chạy chứ?
Hắn có thể trắng trợn gϊếŧ sạch bọn họ, căn bản không cần phải chạy trốn, việc bỏ chạy chỉ có một nguyên nhân, đó chính là hắn sợ.
Đây cũng là một kỹ năng vô địch, chỉ cần kỹ năng vô địch này kết thúc, vậy thì kiếm khí mới có thể công kích được, kỹ năng vô địch chắc chắn phải có thời gian hạn chế, chỉ cần thời gian qua đi, Ma Vương Elliott chắc chắn sẽ phải c·hết.
Nghĩ đến đây, Giang Thần tiếp tục công kích.
"Nhóc con, ta đã nói với ngươi rồi, chiêu này không có tác dụng đâu, không cần phí sức làm gì."
"Không, ngươi sợ, ta cảm giác nhịp tim của ngươi đang tăng tốc, đây chính là một món trang bị nào đó trên người ngươi, có thể khiến ngươi không bị tấn công trong mấy giây."
"Chỉ cần kỹ năng vừa hết, thời gian vô địch của ngươi cũng kết thúc, đến lúc đó ngươi chắc chắn phải c·hết."
"Quả nhiên, nhịp tim của ngươi đang tăng nhanh, rất rõ ràng ta đoán là chính xác."
"Ma Vương Elliott, ngươi chạy không thoát đâu."
Ma Vương Elliott ngoài mặt thì trấn định, nhưng trong lòng lại đang vô cùng hoảng loạn.
Hắn cũng không có trang bị nào cả, mà là một loại kỹ năng.
......
Hắc Phượng nhìn những chiến sĩ Titan nằm trên mặt đất.
Nhìn những vết thương chi chít trên người chúng.
Nhất thời cảm thấy khó hiểu, chuyện gì vậy?
Tự nhiên mấy chiến sĩ Titan tốt như vậy lại xuất hiện nhiều vết thương, những vết thương này rõ ràng là mới có, chẳng lẽ đây là một loại kỹ năng?
Dời tổn thương.
Trong lòng Hắc Phượng khẽ động, tay cầm song kiếm, vung lên một trận chém lung tung về phía những chiến sĩ Titan nằm trên mặt đất.
Nhược Ly nghi hoặc: "Hắc Phượng, ngươi làm cái gì vậy?"
"Ma Vương Elliott là Triệu Hoán Sư hắc ám, bọn họ có một loại kỹ năng gọi là dời tổn thương, có thể chuyển những tổn thương mà bản thân phải chịu lên người vật triệu hồi."
"Rất rõ ràng Ma Vương Elliott đã chuyển những tổn thương lên người chiến sĩ Titan, nên chúng nó mới tự nhiên xuất hiện nhiều vết thương như vậy, đây chính là tổn thương mà Giang Thần gây ra."
Hắc Phượng chém một trận lung tung lên chiến sĩ Titan.
Chiến sĩ Titan đã mất một chân, chỉ có thể nằm trên mặt đất, mặc cho Hắc Phượng công kích, căn bản không còn sức phản kháng.
Ma Vương Elliott nhìn về phía cung điện, sắc mặt đại biến.
Chết tiệt.
Lại bị phát hiện.
Đúng lúc này, mấy đạo kiếm khí của Giang Thần tấn công Ma Vương Elliott, một dòng máu đen trào ra từ miệng của Ma Vương Elliott.
Giang Thần cười: "Thời gian vô địch kết thúc rồi."
Vèo......
Một đạo kiếm khí xuyên qua cổ họng Ma Vương Elliott, Ma Vương Elliott ngã xuống đất mà c·hết.
【Kinh nghiệm + 100.000】
Hai món đồ phát sáng xuất hiện trên mặt đất.
Một cái pháp trượng và một cái pháp bào.
【 Pháp trượng của Ma Vương Elliott (hoàng kim) 】
【Cấp bậc: Level 50】
【Nghề: Ma pháp sư, phụ trợ sư có thể mặc】
【Sức tấn công ma pháp: 150-300】
【Tinh thần + 200】
【Thể chất + 50】
【Nhanh nhẹn + 20】
【Độ bền: 50/50】
【Kỹ năng 1: Dời tổn thương, có thể chuyển 100% tổn thương mà bản thân phải chịu sang thú cưng.】
【Khi thi triển kỹ năng, tinh thần lực tăng thêm 100.】
【Pháp bào của Ma Vương Elliott (hoàng kim) 】
【Lực phòng ngự vật lý: 100-200】
【Lực phòng ngự ma pháp: 100-200】
【Thể chất + 30】
【Tinh thần + 50】
【Kỹ năng: Phóng thích sương mù hắc ám trong phạm vi 500m, dùng để làm mê muội đối phương......】
Giang Thần cười, lại là hai món trang bị cấp bậc hoàng kim, tên BOSS này đúng là trúng đậm rồi! Lần này đúng là phát tài lớn, điều đáng tiếc duy nhất là đây lại là trang bị của ma pháp sư, chứ không phải của kiếm khách.
Ồ......
Sao còn có một quyển sách nữa?
Giang Thần nhặt lên, nhìn quyển sách.
Khi Giang Thần cầm nó trong tay, nó không có bất cứ thông báo nhắc nhở nào.
Đây là cái gì vậy?
Nếu là sách kỹ năng thì sẽ có thông báo, có thể học hay không, nhưng cái này không có nhắc gì, chứng tỏ không phải sách kỹ năng.
Phía trên viết bốn chữ.
【Hộ thể thuật】
Ờ......
Đây là cái quỷ gì?
Giang Thần mở ra xem, phía trên dày đặc chữ là chữ, Giang Thần không hề nhận biết, đủ loại hình thù kỳ quái, giống như là mã loạn cả lên vậy.
Quyển đồ vật này được Ma Vương Elliott cất giữ, hẳn là thứ tốt đấy.
Cất tạm vào kho đã rồi tính tiếp.
Hắc Phượng ba người đến, nhìn t·hi t·hể Ma Vương Elliott.
Hắc Phượng không chút do dự rạch một đường ở ngực Ma Vương Elliott, lấy ra trái tim, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong rương gỗ, sau đó cất vào kho hàng.
Vậy là coi như đã hoàn thành xong một nhiệm vụ rồi.
Nhược Ly hỏi: "Giang Thần, có rơi ra trang bị gì không?"
"Không có."
"Ngươi lừa ai vậy, đây chính là Ma Vương Elliott, nhất định phải có trang bị chứ, lấy ra cho bọn ta xem chút đi, ta đâu có tranh với ngươi."
"Thật sự là không có mà."
"Đồ keo kiệt."
Hắc Phượng đứng lên nói: "Cám ơn ngươi Giang Thần, nhiệm vụ chuyển nghề của ta coi như đã hoàn thành, ta nợ ngươi một phần nhân tình, nếu có chuyện gì cần thì ta sẽ trả lại cho ngươi."
"Một chuyện nhỏ thôi mà."
"Nếu không có ngươi thì ta cũng sẽ không chuyển nghề dễ dàng như vậy được."
Nhược Ly nói: "Học đệ, nếu như đến lúc ta chuyển nghề thì cũng cần ngươi ra tay đó nha, ngươi có thể giúp ta chứ?"
Giang Thần cười: "Được thôi, đợi đến lúc ngươi chuyển nghề thì cứ gọi ta."
"Quyết định vậy nhé."
"Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về rồi."
Trong tửu quán.
Bốn người ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm, Giang Thần rất muốn biết rõ sự tình người rơi xuống kia.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận