Chương 115: Học tỷ, dưa chuột này thật nhỏ a Chuyển cấp độ khó địa ngục, có hai trăm điểm thuộc tính cộng thêm, so với nhiệm vụ đơn giản nhiều hơn 160 điểm, chỉ có bốn chiều càng cao, sau này tiềm lực trưởng thành càng cao. Ngoài việc trang bị cộng thêm, thì cũng chỉ có điểm tiềm năng của chính mình. Giang Thần ngồi xuống. Hắc Phượng dẫn đầu mở miệng trước: "Giang Thần, lần này là muốn mời ngươi giúp một tay, cùng ta vượt qua nhiệm vụ khó khăn cấp địa ngục." Giang Thần hỏi: "Nhiệm vụ gì?" "Đánh chết một tên tay sai Tà Thần, người này là Ma Vương Elliott cấp 50, ở biên giới Kanster của liên minh Bắc Âu, cũng là BOSS mạnh nhất bên trong." "Ta cần giết hắn, rồi lấy được trái tim của hắn để hoàn thành việc chuyển cấp." Giang Thần hỏi: "Có bao nhiêu máu?" "Không có máu." "Quái vật làm sao có thể không có máu?" Hắc Phượng giải thích: "Máu là đặc thù của vật ma hóa, chỉ có vật ma hóa mới có máu, chủng vật ma hóa này chỉ là tiểu binh bình thường của Tà Thần thôi, Elliott là Ma Vương dưới trướng Tà Thần, cũng không có máu, giống như Nhân tộc chúng ta vậy, thuộc về sinh vật có trí khôn." "Mà độ khó địa ngục chính là đánh chết Ma Vương dưới trướng Tà Thần, Elliott thuộc về một tay sai dưới trướng Tà Thần, đóng tại biên giới Kanster của liên minh Bắc Âu, mỗi một dị thế giới đều có BOSS mạnh nhất trấn giữ, bọn họ cũng ẩn náu ở chỗ sâu nhất." Hắc Phượng nói: "Muốn đạt được quân hàm chính là phải đánh chết Ma Vương dưới trướng Tà Thần." Giang Thần gật đầu. Công hội và quân đoàn có một chút khác nhau, công hội có huy chương, nhưng lại không có thuộc tính của huy chương, mà quân đoàn có giá trị thuộc tính, từ cấp 0 đến cấp chín, mỗi một cấp cũng có thuộc tính khác nhau. Cấp chín là huy chương có thuộc tính tốt nhất. Hắc Phượng nói: "Ma Vương này rất mạnh, ta cần ngươi giúp đỡ, ngươi cứ nói, chỉ cần ta có thể làm được, hết sức thỏa mãn yêu cầu của ngươi." Giang Thần cười nói: "Không cần, ta đối với từng BOSS đều cảm thấy hứng thú, lúc nào lên đường?" "Ngày mai sẽ lên đường." "Nếu là BOSS, thế nào cũng phải rớt đồ chứ!" Hắc Phượng gật đầu: "Đúng vậy, bất quá ngươi mặc không được đâu, hẳn là trang bị sau chuyển cấp, sau khi chuyển cấp sẽ không giống như bây giờ, có thể thông qua phó bản lấy được trang bị thành phẩm." "Sau khi chuyển cấp đều dựa vào cá nhân gom, cũng rất ít có phó bản, nói đúng ra, phó bản chỉ tồn tại ở trước khi chuyển cấp, để cho người ta vượt qua giai đoạn tân thủ, sau khi chuyển cấp thì con đường tìm trang bị càng khó khăn hơn." Giang Thần nhìn Nhược Ly: "Học tỷ, không phải ngươi cũng phải chuyển cấp sao, chẳng lẽ ngươi cũng đánh chết quái vật cấp độ khó địa ngục à?" Nhược Ly gật đầu: "Ừm, bất quá ta với các ngươi không giống nhau, ta có thể nhờ người khác giúp đỡ, cũng chính là có thể lập đội với ta, đến lúc đó lại làm phiền ngươi." Giang Thần cười: "Học tỷ, ngươi nói vậy khách sáo quá rồi." Nhược Ly cười khúc khích: "Được, đến lúc đó ta bồi thường ngươi, ngươi muốn bồi thường gì?" Nhược Ly cho Giang Thần một ánh mắt mập mờ. "Đưa tiền." Nhược Ly: (⊙o⊙ )… Mẹ nó ngươi rớt vào tiền rồi à, gái đẹp không muốn, lại muốn tiền, nguyền rủa ngươi độc thân cả đời. Giang Thần nghĩ, nữ nhân này còn muốn mang đi một tỷ tinh binh, nào có dễ dàng như vậy. "Ngày mai lúc nào lên đường thì gọi ta một tiếng là được." Giang Thần xoay người rời đi, hắn còn có chuyện phải làm đây, không biết Vương mập mạp tu luyện như thế nào, có tới cấp 25 hay không, mang theo tên mập này cùng nhau tu luyện. Giang Thần đồng ý, dù sao cũng là BOSS, phỏng chừng sẽ rơi trang bị. Nhược Ly nói: "Ta thấy học đệ chắc là không có ham muốn, ta đã ra vẻ thế rồi mà hắn không mắc câu, ngươi nói hắn có phải là đàn ông không?" Hắc Phượng trừng mắt: "Đừng quên, ngươi là vợ ta, trước mặt ta lại cứ khanh khanh ta ta với người khác, có phải là xem ta như không khí không!" "Thật ra... Ta chỉ muốn thử một chút." "Thử cái đầu quỷ nhà ngươi, về nhà cho ngươi tìm quả dưa chuột mà từ từ thử." "Dưa chuột có hơi nhỏ." Giang Thần vừa đi ra cửa, thiếu chút nữa thì té ngã, mẹ nó... Các ngươi có thể chờ ta ra ngoài rồi hẵng nói mấy chuyện này không. Nhược Ly nhỏ giọng nói: "Vừa rồi Giang Thần có phải nghe thấy rồi không?" "Nhìn dáng vẻ hình như nghe được rồi." "Xong rồi, hình tượng hoàn mỹ của ta trước mặt hắn trong nháy mắt sụp đổ, phải làm sao đây?" "Ngươi có hình tượng hả, ngươi giống như mấy bà cô ở kỹ viện ấy." … "Dưa chuột đây, bán dưa chuột đây!" Giang Thần liếc mắt, dưa chuột thế giới này hình như đúng là có hơi nhỏ. "Ông chủ, một quả dưa chuột nhỏ." Giang Thần cắn một quả dưa chuột nhỏ cỡ ngón tay cái. Ừm, dưa chuột nhỏ ngon đấy chứ! Bất quá ngọt vô cùng. Trong ký túc xá. Giang Thần gõ số phòng 5028, đợi một hồi lâu cũng không mở, gọi điện thoại cũng không có tín hiệu gì, nghi ngờ trong lòng, tên mập này đi đâu rồi? Sáng sớm. Giang Thần mang theo Angelina ra ngoài, nếu là đánh BOSS, làm sao có thể thiếu nữ nhân Angelina này được, chúc phúc của thần linh, có thể là một kỹ năng trâu bò đấy. Hắc Phượng và Nhược Ly đợi ở cửa. Tay phải Giang Thần một quả dưa chuột, tay trái một quả dưa chuột đang ăn ngon lành. Nhược Ly ngây người. Mẹ nó học đệ ngươi lại ăn dưa chuột à? Nhược Ly hỏi: "Ngươi không ăn sáng sao?" "Buổi sáng ăn mấy quả dưa chuột là được, bất quá dưa chuột này hơi nhỏ, các ngươi có ăn sáng không, tiện thể hôm qua ta mua ít, rất nhiều, tặng cho các ngươi." Nhược Ly khoát tay, tỏ ý mình không cần. Nhược Ly liếc Giang Thần. "Ta nghi ngờ ngươi đến để chọc tức ta đấy." Giang Thần cười một tiếng: "Tuyệt đối không có, dưa chuột này không chỉ ngon mà còn có cách dùng khác." Ách… Nhược Ly hung hăng liếc một cái, đáng ghét học đệ, ngươi có phải muốn chết không vậy. Angelina cười nói: "Học tỷ, các ngươi đã đến sớm vậy rồi." Nhược Ly nhìn Angelina: "Ngươi cũng thích ăn dưa chuột à?" "Ngon lắm ạ." "Có từng thử qua những loại dưa chuột khác không?" Angelina mặt đầy nghi hoặc: "Còn có những loại khác sao?" Giang Thần hắng giọng một cái: "Bây giờ xuất phát nhé?" "Đi." Mấy người vừa đi vừa nói. Giang Thần hỏi: "Ma Vương Elliott kia, cần một mình ngươi hoàn thành sao?" Hắc Phượng lắc đầu: "Không cần, ta chỉ cần trái tim của Elliott thôi, giết hắn xong lấy được trái tim của hắn là có thể lập đội cùng nhau hoàn thành, đây coi như là một nhiệm vụ đơn giản nhất của độ khó địa ngục." "Cũng là nhờ Thần Sứ đại nhân chiếu cố, nếu không giao cho ta nhiệm vụ cá nhân thì đời này đừng hòng hoàn thành, đợi ngươi chuyển cấp, tốt nhất là đi gặp Thần Sứ nghề kiếm khách." "Mỗi ngày mua cho nàng chút đồ ăn sáng, đưa cà phê gì đó, làm quen là được." Giang Thần như có điều suy nghĩ. Giang Thần không phải chỉ biết chém giết, mà còn biết đối nhân xử thế. Đây mẹ nó chính là đi cửa sau mà. Nhược Ly cười nói: "Nghe nói Thần Sứ kiếm khách là nữ nhân, dung mạo rất đẹp, có lẽ ngươi có thể đến sưởi ấm giường, biết đâu lại cho ngươi chuyển cấp cũng nên." Giang Thần nghĩa chính ngôn từ nói: "Đây có phải là lời người nói không, ta có phải là loại người dựa vào bán nhan sắc không?" Angelina nói: "Giang Thần không phải là loại người như các ngươi tưởng tượng đâu." Giang Thần cười nói: "Hay là Angelina hiểu ta, bất quá Thần Sứ đại nhân nếu rảnh rỗi, tịch mịch, ta vẫn có thể cân nhắc." Angelina đang ăn dưa chuột, nghe câu này, trừng mắt nhìn Giang Thần một cái, giận đến nỗi ném luôn quả dưa chuột về phía Giang Thần. Nhược Ly cười ha ha: "Ở trước mặt bạn gái mà ngươi còn dám nói thế, Angelina, khuya về cho hắn quỳ ván giặt đồ." "Chúng ta không ở chung." Sắc mặt hai người sửng sốt một chút. Người tốt. Chẳng nhẽ Giang Thần thật sự không được cái nết nói chuyện à... Biên giới Kanster của liên minh Bắc Âu. Mấy người thông qua trận truyền tống tới liên minh Bắc Âu, rất nhanh thì đến thị trấn nhỏ Kanster. Ở biên giới Kanster có một cái khe hở. Hắc Phượng nói: "Chúng ta lập đội, cùng nhau tiến vào khe hở." Giang Thần lắc đầu: "Tạm thời không cần, ta cùng Angelina lập đội, cấp bậc của các ngươi quá cao, ta mới level 30 không nhận được kinh nghiệm, đợi khi gặp BOSS rồi sẽ lập đội, bất quá nói trước, trang bị BOSS rơi ra thuộc về ta." Nhược Ly liếc một cái: "Yên tâm đi, chỉ cần là trang bị thì đều là của ngươi, nhìn ngươi xem, tuổi còn trẻ cao lớn như vậy, mà sao lòng dạ nhỏ mọn thế?" Giang Thần cười hắc hắc: "Lòng dạ của ta dù sao cũng lớn hơn quả dưa chuột một chút." Nhược Ly: ╮(╯﹏╰)╭ Giang Thần nhìn vẻ mặt đau khổ của Nhược Ly, trong nháy mắt bật cười, tán dóc với học tỷ thật là hiểu chuyện.
(hết chương này)