Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi

Chương 30:, tốc độ xe quá nhanh, theo không kịp tiết tấu

Chương 30: Tốc độ xe quá nhanh, theo không kịp tiết tấu.
Vương Cương ngậm cỏ đuôi chó, nói châm chọc: "Xì, chẳng qua là Quang hệ Triệu Hoán Sư thôi, làm gì mà vênh váo, có Giang ca ta lợi hại bằng không, hắn xách giày cho Giang ca cũng không xứng, đúng không Giang ca?"
Giang Thần trừng mắt liếc Vương Cương: "Ngươi không nói gì thì không ai bảo ngươi câm đâu."
"Ta là ghét cái bộ dạng đắc ý của hắn."
"Ghét thì ngươi đi solo với hắn đi, ta ủng hộ tinh thần ngươi."
Vương Cương cười hì hì: "Thôi bỏ đi, cái tên đó biến thái quá, năm tên chiến sĩ Quang hệ, tên nào tên nấy đều rất mạnh."
Giang Thần chẳng hề để ý, dù là nghề cấp SS hắn còn không thèm để vào mắt, huống chi là nghề cấp S, Giang Thần cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Chính Hào đang nhìn về phía bên này.
Lúc này, Mạnh Chính Hào cười tươi rói tiến đến chỗ Giang Thần.
Giang Thần ngớ người.
Tình huống gì đây?
Mạnh Chính Hào nhìn Mộ Dung Tuyết, cười nói: "Chào Mộ Dung học muội, ta là Mạnh Chính Hào."
Mộ Dung Tuyết ngượng ngùng cười đáp: "Chào anh."
"Đội chúng tôi đang thiếu một người chơi phụ trợ cung tiễn thủ, mời cô gia nhập đội, cùng nhau tổ đội tham gia kỳ thi vào trường cao đẳng thực tập."
Giang Thần ngạc nhiên nhìn Mộ Dung Tuyết.
Muốn nhảy đội ư?
Vương Cương không nhịn được nữa, mẹ nó! Ai thế! Dám cướp gái của Lão Đại ta? Lão tử chém chết ngươi bây giờ có tin không?
Vương Cương đứng ra: "Chào anh."
Mạnh Chính Hào nhìn Vương Cương: "Anh là?"
"Chào đồng chí, ta là ba của ngươi."
Mạnh Chính Hào nhíu mày.
"Nhóc con, ăn nói cho cẩn thận."
"Đồ mập ú, muốn ăn đòn có đúng không?"
"Mẹ mày muốn chết hả, dám không nhận ra Mạnh ca ta."
Vương Cương chống nạnh, giận dữ nói: "Ta chỉ biết Giang ca của ta, không biết cái Mạnh ca nào cả, Mộ Dung học muội là đồng đội bên này của bọn ta, ta hỏi ngươi ý gì hả, đào góc tường hả?"
Vương Cương ra vẻ xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, không phục thì cứ làm tới.
Giang Thần bật cười, thằng mập này...
Mộ Dung Tuyết thấy tình hình như vậy, rất sợ xảy ra xô xát, vội vàng đứng ra giải thích: "Xin lỗi, tôi đã có đội rồi."
Mạnh Chính Hào nói: "Ý cô là bọn họ hả, một thánh kỵ sĩ, còn một người nữa? Không biết vị học sinh này là nghề gì?"
Mạnh Chính Hào nhìn Giang Thần hỏi.
"Kiếm khách."
Mạnh Chính Hào rõ ràng sững sờ, sau đó cười nhạo: "Kiếm khách? Chỉ có ba người các cậu mà cũng dám tổ đội, cung tiễn thủ, thánh kỵ sĩ, thêm một kiếm khách nữa, các cậu định đi tới tầng bao nhiêu?"
"Ha ha... Bọn họ đến cả mục sư cũng không có."
"Chắc chỉ được đến tầng 10 là cùng."
"Đừng đùa, quái ở tầng 10 đều là cấp 10, không phải là một con mà là một bầy, chắc tầng 8 cũng chẳng qua nổi."
"Lại còn có một kiếm khách nghề cấp D, cái nghề rác rưởi này mà cũng dám tổ đội?"
Đối mặt với những lời cười nhạo của mọi người, Giang Thần ngược lại chẳng để ý, bọn ta cần mục sư ư? Ta cần mục sư ư?
Đương nhiên là không cần rồi!
Vương Cương nổi giận nói: "Tránh ra một bên đi, bọn ta đi đến tầng nào thì liên quan gì tới mấy người, chẳng lẽ còn muốn mời bọn ta về làm ông nội các người chắc."
Mạnh Chính Hào nhìn Mộ Dung Tuyết, lần nữa nói: "Mộ Dung Tuyết, cô thực sự quyết định đi theo bọn họ tổ đội sao? Trong đội chúng tôi có cả mục sư, còn có bạn thân Nam Cung Tuyết của cô nữa đấy."
Mộ Dung Tuyết trịnh trọng nói: "Tôi nói lại lần nữa, tôi đã có đội, tôi sẽ không phản bội đồng đội, tuyệt đối sẽ không phản bội."
Giang Thần nghe câu này, biểu cảm khựng lại một chút.
Cô nàng này... Có chút thú vị đấy.
"Nghe chưa, mau cút đi, cút càng xa càng tốt."
"Cô sẽ phải hối hận." Mạnh Chính Hào bỏ lại một câu rồi quay người rời đi.
Mộ Dung Tuyết nhìn Giang Thần: "Thật xin lỗi, tôi không ngờ anh ta lại đến."
"Không sao đâu." Giang Thần không để bụng.
"Lão đại, chuyện này mà anh cũng nhịn được, trực tiếp rút kiếm xử lý hắn luôn, xem thường ai chứ!"
Giang Thần thản nhiên: "Tính tình ngươi quá nóng nảy, chỉ vì một chuyện nhỏ mà phải đi xử lý người ta, vậy thì sau này ngươi gây thù chuốc oán còn nhiều lắm."
Vương Cương cười hì hì: "Lão đại, xe anh chạy nhanh quá, tôi theo không kịp."
Giang Thần đạp cho một cái.
Cái thằng quỷ này.... Mẹ nó, ta đang dạy ngươi đừng có nóng nảy, ngươi lại bảo ta lái xe...
Nhân viên kiểm kê xong.
Hiệu trưởng nói: "Được rồi các em, thời gian khảo hạch đến rồi, ở đây thầy xin chúc mừng trước các em sẽ đạt được thành tích tốt, chúc mọi người tiền đồ như gấm. Kỳ thi vào trường cao đẳng, chắc các em cũng đã biết rồi, đó là một cái tháp, từ tầng một đến tầng 50, mỗi tầng đều có mười con quái vật, mỗi tầng quái vật đều rất mạnh, hy vọng mọi người cố gắng, cẩn thận, thật cẩn thận, giữ vững tâm thái tốt.
Khảo hạch cũng có những nguy hiểm nhất định, một khi không phải đối thủ, lập tức thoát ra ngoài, tuyệt đối không được cố ở lại, thành tích quan trọng nhưng tính mạng còn quan trọng hơn.
Bây giờ xin mời các em theo thầy lên xe buýt, đến địa điểm khảo hạch ở thành phố Tây Hải, thời gian khảo hạch là mười tiếng, trong vòng mười tiếng đó, hãy cố gắng hết sức để đạt được thành tích tốt nhất."
Kỳ khảo hạch tương đối nhân đạo, mỗi tầng có mười quái, từ cấp Một đến cấp 50, thí sinh biết thực lực của mình nên sẽ không ngu dại mà đi chịu chết.
Mọi người lên xe, đi đến công hội Liên Minh những người làm nghề nghiệp ở Yến Thành.
Thông qua trận truyền tống, đến thành phố Tây Hải.
Yến Thành.
Hiệu trưởng dẫn học sinh tiến vào công hội Liên Minh những người làm nghề nghiệp, nơi này có rất nhiều dũng sĩ, thấy đoàn người đến thì rối rít nhường đường.
Từng tốp người tiến vào tế đàn truyền tống, đi đến công hội liên minh những người làm nghề nghiệp của thành phố Tây Hải.
Công hội Liên Minh những người làm nghề nghiệp có rất nhiều xe buýt, hiệu trưởng dẫn đoàn người lên một chiếc xe, đi đến địa điểm khảo hạch.
Hai mươi phút sau...
Một tòa tháp cao xuất hiện trước tầm mắt mọi người, nơi đó chính là địa điểm khảo hạch của mọi người.
Mấy chục chiếc xe buýt lần lượt tiến vào trong quảng trường.
Chỉ tính riêng Yến Thành đã có năm trường học, thành phố Tây Hải có sáu huyện thành, cả thành phố Tây Hải có tổng cộng hơn ba mươi trường học, tổng cộng có 2000 người hội tụ tại quảng trường này.
Từng học sinh vô cùng phấn khích.
Một vị quan chủ khảo đứng trên đài.
Lớn tiếng nói: "Sau khi vào trường thi, các em phải niêm phong túi trữ vật lại, không được phép sử dụng bất kỳ loại thuốc hồi phục nào."
"Các em nhất định phải mặc trang bị vào người, một khi vào trường thi, đồng nghĩa với việc chấp nhận trang bị trên người, nếu không có trang bị, thì chỉ có thể tự cầu phúc."
"Tháp khảo hạch tổng cộng có 50 tầng, mỗi tầng là 100 điểm tích lũy, có thể tổ đội, tối đa năm người một nhóm, ít nhất một người."
"Kỳ khảo hạch thực tập này cũng có những nguy hiểm nhất định, nếu không địch lại, lập tức rời khỏi khu vực, thành tích tuy quan trọng nhưng tính mạng còn quan trọng hơn."
"Điểm tích lũy của các em sẽ được xếp hạng, người đạt được hạng nhất, Vương hội trưởng công hội những người làm nghề nghiệp thành phố Tây Hải, sẽ khen thưởng một bộ trang bị cấp bạch ngân 20."
"Chúc tất cả các thí sinh đạt thành tích tốt."
Hiện trường ồ lên, từng người kích động nói chuyện không ngừng.
"Trời ơi, bộ trang bị cấp bạch ngân, trang bị này quá tốt."
"Muốn đạt được hạng nhất, chắc không dễ thế đâu, chắc chỉ có Long Kỵ Sĩ cấp SS Lý Vân Khê, và thiên sứ cấp SS Thượng Quan Vân Thu mới có cơ hội này thôi."
"Phần thưởng cho người đứng nhất quá hậu hĩnh, đi theo họ, có thể kiếm được hạng nhất."
"Nghe nói Long Kỵ Sĩ đã level 17 rồi."
"Hình như đúng là vậy, vị thiên sứ kia cũng level 17, tốc độ lên cấp này quá nhanh."
"Hạng nhất nhất định thuộc về họ rồi, bọn mình không có bất kỳ hy vọng gì cả."
Trong lòng Giang Thần hơi động.
Hạng nhất lại được thưởng bộ đồ bạch ngân, phần thưởng này không quá hời đấy chứ, bộ U Minh trên người Giang Thần cũng chỉ là đồ cấp hắc thiết, chênh lệch với bộ đồ bạch ngân không chỉ một chút.
Bộ đồ bạch ngân này nhất định phải có được.
Bây giờ cuộc thi bắt đầu.
Từng đội lần lượt tiến vào trường thi, kỳ khảo hạch chính thức bắt đầu.
Giang Thần, Vương Cương, Mộ Dung Tuyết ba người được phân vào một trường thi.
Trường thi tầng cuối.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận