Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi
Chương 244:, Daphne gặp phải nguy hiểm (4000 tự )
Chương 244: Daphne gặp nguy hiểm (4000 chữ)
Đêm xuống. . . . . . Giang Thần nằm trên giường ngủ, cả người ở trên giường, vẫn là trạng thái nhập định. Lúc này Daphne xuất hiện ở giữa mộng cảnh của Giang Thần.
Giang Thần cảm thấy kỳ quái, nữ nhân này sao cứ hay xuất hiện trong giấc mộng của hắn, nàng đâu có ở xung quanh, làm sao tiến vào được mộng cảnh, làm sao tìm được không gian mộng cảnh của hắn? Nếu như muốn tìm được không gian mộng cảnh của người khác, chỉ khi khoảng cách rất gần mới có thể tìm được. Chẳng lẽ Daphne cũng ở cái thế giới này?
Giang Thần cau mày: "Ngươi làm thế nào tìm được không gian mộng cảnh của ta?"
"Ta đã từng tiến vào không gian mộng cảnh của ngươi rồi, nên lần sau ta đi tìm lại cũng rất dễ dàng, không gian mộng cảnh giống như một tọa độ độc lập trong thân thể ngươi, mà ta có thể dễ dàng tìm ra nó."
Giang Thần hết nói. Nữ nhân này sao lại cứ dây dưa với hắn. Giang Thần vung tay lên, bên cạnh xuất hiện bàn, xuất hiện bình trà, và cả ly trà: "Lần này đến tìm ta có chuyện gì?"
Daphne đi tới, rót trà cho Giang Thần. Giang Thần cảm thấy có chút khó hiểu, sao nữ nhân này cảm giác không giống lúc trước.
"Bây giờ ta cần ngươi giúp ta."
Giang Thần cười: "Ngươi là Lục Chuyển Mộng Ma, làm sao ta giúp ngươi được?"
"Ta bị người ta bắt rồi."
Giang Thần sững sờ, bị người ta bắt rồi ư? Chờ chút. Mặc dù Daphne là Lục Chuyển Mộng Ma, ở trong giấc mộng là nhân vật vô địch, cho dù Giang Thần thức tỉnh trăm lần tăng phúc, cũng chưa chắc bắt được nàng, nhưng ở trong thế giới hiện thực thì nàng lại phi thường yếu. Cũng có nghĩa là nàng ở ngoài đời bị bắt.
Giang Thần cười nói: "Ngươi đúng là xui xẻo."
Daphne thở dài: "Đúng vậy, thật sự quá xui xẻo, đây cũng là lý do ta đến cầu ngươi, ta hy vọng ngươi có thể ra tay, cứu ta ra."
Giang Thần cười, không nói gì. Bị bắt rồi à! Việc này có liên quan gì tới ta? Chúng ta là bạn bè sao? Nữ nhân này lúc đầu còn chán ghét hắn mà, giờ lại nghĩ đến việc nhờ hắn giúp, Giang Thần cũng không làm những việc vô nghĩa, lẽ nào là vì cảm ơn hắn lúc trước không g·iết?
"Ta biết để ngươi ra tay rất khó, nhưng chỉ có ngươi mới có thể giúp ta, ta đã nghĩ đến những người khác, nhưng đều không được."
Giang Thần trêu: "Vậy tại sao ngươi cho rằng ta nhất định sẽ giúp ngươi?"
"Ta cho rằng chúng ta là bạn bè."
"Ta không có cảm thấy người bạn nào mà ta lại chán ghét cả."
"Ngươi có biết người bắt ta là ai không?"
"Ngươi nghĩ ta có hứng thú biết không?"
"Người bắt ta không ai khác, chính là Thần Chi tử Gresham."
Giang Thần không hiểu, sao lại liên quan tới Gresham? Không phải các ngươi là đồng minh sao? Daphne giải thích: "Ban đầu vì mệnh lệnh, ta mang Mộng Ma đến giúp Gresham, mục đích ban đầu là để ta ra tay đối phó ngươi."
"Sau đó, ngươi cũng biết, ta không ra tay mà lại dẫn Annie rời đi."
"Rõ ràng, đây là trái lệnh của Gresham."
"Cho nên hắn bắt ta, hơn nữa phong ấn năng lực của ta, bây giờ ta không có năng lực g·iết người, chỉ còn có thể thay đổi mộng cảnh."
Giang Thần trầm ngâm. Nữ nhân này quả thật lúc đầu không có đối đầu với hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là Giang Thần sẽ cảm ơn và cứu nàng, giữa hai người tuy không có mâu thuẫn, nhưng cũng chẳng có lợi ích gì. Rõ ràng giờ nàng đang ở trong tay Gresham. Giang Thần có thể không chắc chắn sẽ đối phó được Gresham.
Giang Thần đứng dậy: "Ta nghĩ ngươi tìm nhầm người rồi, ta căn bản không có cách đối phó Gresham, ngươi nên biết hắn là Thần Chi Tử."
Daphne gật đầu: "Ta biết, hắn cũng không g·iết ta, mà đem ta bán cho chợ đen."
"Cái gì?"
"Ngươi đoán không sai, hắn bán ta cho chợ đen để đổi lấy lợi ích riêng, ta sẽ trở thành vật hi sinh của quý tộc, ngươi mua ta về là xong."
"Ta hứa với ngươi, một khi ta được thả ra, ta sẽ giúp ngươi vây khốn Gresham, ngươi g·iết hắn, lấy trang bị trên người hắn, ngươi nên biết Gresham là Thần Chi Tử, trang bị trên người hắn rất đáng tiền, không chỉ là trang bị mà còn là thân phận của hắn nữa."
"Ngươi mang đầu người của hắn đến Thần Minh liên minh, ngươi sẽ được thăng chức, được trọng dụng."
"Ta biết mục tiêu của ngươi là gì, để nữ nhân của ngươi trở thành thần."
"Nhưng để trở thành thần cũng không đơn giản như ngươi nghĩ, bây giờ thân phận của nàng không thích hợp bị lộ ra ngoài, nếu không đó sẽ là tai họa."
"Chỉ khi vị trí của ngươi được nâng lên thì mới có thể giúp nàng, mà ta sẽ giúp ngươi có chỗ đứng vững chắc trong Hắc Ám Trận Doanh liên minh, ta sẽ cung cấp tài liệu cho ngươi, ngươi thấy đề nghị này thế nào?"
Giang Thần trầm ngâm. Đề nghị này rất tốt, g·iết ch·ết Thần Chi Tử Gresham. Đầu người đó có giá trị lớn. Hơn nữa trang bị trên người Gresham chắc chắn là cực phẩm, không cần nói cũng biết, nhất định là trang bị truyền thuyết, đây tuyệt đối là trang bị tốt nhất. Đây chính là trang bị của Thần Chi Tử.
Đề nghị của Daphne, Giang Thần không thể từ chối. Vì lợi ích rất lớn. Hơn nữa cô gái này biết rõ thân phận của Angelina, khó tránh khỏi việc sau khi bị bắt, vì lợi ích riêng mà lộ thân phận của Angelina ra, khả năng này rất lớn. Rõ ràng nàng cũng nghĩ tới điều đó. Chỉ là không nói ra.
Daphne thật sự nghĩ tới, nàng không nói ra là vì không muốn uy h·iếp Giang Thần, nàng biết làm vậy chỉ khiến mối quan hệ vốn đã tan vỡ lại càng thêm tệ. Daphne không phải là một người phụ nữ ngu ngốc, tự nhiên sẽ nghĩ được điều này.
Hai người nhìn nhau. Giang Thần gật đầu: "Ta có thể giúp ngươi, bất quá ta lo, ngươi làm sao có thể vây khốn được Gresham?"
"Rất đơn giản, ta là Mộng Ma, hắn luôn có lúc ngủ, chờ lúc hắn ngủ ta sẽ ra tay, nhưng ta không thể g·iết hắn, chỉ có thể vây khốn hắn trong giấc mộng."
"Mà ở ngoài đời thì cần ngươi ra tay."
"Ngươi nên biết một người đang ngủ thì căn bản không có phòng ngự."
Giang Thần cười nói: "Có thể."
"Cảm ơn ngươi, thời gian của ta không còn nhiều, ngày mai ban ngày sẽ có một buổi đấu giá, mà ta sẽ ở đó."
"Sao không tìm cách trốn đi trước."
Daphne lắc đầu: "Không được, nếu ta trốn thì sẽ m·ấ·t thân phận Mộng Ma, vì ở trong Thần Minh liên minh các ngươi, không có nghề nghiệp Mộng Ma."
"Đây là lực tinh thần duy nhất của ta."
Daphne nói xong, biến m·ấ·t không thấy. . . . .
Giang Thần trầm tư. Thấy Daphne gặp nguy hiểm, không ngờ một Lục Chuyển Mộng Ma cũng bị bắt, không biết sẽ có bao nhiêu người phát điên đây! Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất, phải đòi tiền Daphne. Lẽ nào tiền mua ngươi mà ta phải trả sao? Vậy không phải quá oan uổng sao?
Trời ạ. . . . . .Giang Thần tỉnh lại, vỗ trán. Đi đâu k·i·ếm tiền bây giờ! Lục Chuyển Mộng Ma, cái này đâu phải là giá cả bình thường! Phỏng chừng phải 5 tỷ trở lên. Số tiền này đi đâu làm đây? Xem ra ngày mai phải đi tìm Arnold thử xem, làm chút tiền đã.
Sáng sớm hôm sau. Giang Thần liên lạc với Arnold.
Trong căn phòng. Arnold vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì, vay tiền?"
Giang Thần hết cách: "Chẳng phải là tìm ngươi mượn ít tiền thôi sao, sao phản ứng ngươi lớn vậy?"
"Ngươi nói là ít sao? Đây là hai mươi tỷ đó!"
"Chẳng lẽ ngươi không có?"
"Thật sự không có."
Giang Thần cau mày, không có tiền thì toi rồi.
Đêm xuống. . . . . . Giang Thần nằm trên giường ngủ, cả người ở trên giường, vẫn là trạng thái nhập định. Lúc này Daphne xuất hiện ở giữa mộng cảnh của Giang Thần.
Giang Thần cảm thấy kỳ quái, nữ nhân này sao cứ hay xuất hiện trong giấc mộng của hắn, nàng đâu có ở xung quanh, làm sao tiến vào được mộng cảnh, làm sao tìm được không gian mộng cảnh của hắn? Nếu như muốn tìm được không gian mộng cảnh của người khác, chỉ khi khoảng cách rất gần mới có thể tìm được. Chẳng lẽ Daphne cũng ở cái thế giới này?
Giang Thần cau mày: "Ngươi làm thế nào tìm được không gian mộng cảnh của ta?"
"Ta đã từng tiến vào không gian mộng cảnh của ngươi rồi, nên lần sau ta đi tìm lại cũng rất dễ dàng, không gian mộng cảnh giống như một tọa độ độc lập trong thân thể ngươi, mà ta có thể dễ dàng tìm ra nó."
Giang Thần hết nói. Nữ nhân này sao lại cứ dây dưa với hắn. Giang Thần vung tay lên, bên cạnh xuất hiện bàn, xuất hiện bình trà, và cả ly trà: "Lần này đến tìm ta có chuyện gì?"
Daphne đi tới, rót trà cho Giang Thần. Giang Thần cảm thấy có chút khó hiểu, sao nữ nhân này cảm giác không giống lúc trước.
"Bây giờ ta cần ngươi giúp ta."
Giang Thần cười: "Ngươi là Lục Chuyển Mộng Ma, làm sao ta giúp ngươi được?"
"Ta bị người ta bắt rồi."
Giang Thần sững sờ, bị người ta bắt rồi ư? Chờ chút. Mặc dù Daphne là Lục Chuyển Mộng Ma, ở trong giấc mộng là nhân vật vô địch, cho dù Giang Thần thức tỉnh trăm lần tăng phúc, cũng chưa chắc bắt được nàng, nhưng ở trong thế giới hiện thực thì nàng lại phi thường yếu. Cũng có nghĩa là nàng ở ngoài đời bị bắt.
Giang Thần cười nói: "Ngươi đúng là xui xẻo."
Daphne thở dài: "Đúng vậy, thật sự quá xui xẻo, đây cũng là lý do ta đến cầu ngươi, ta hy vọng ngươi có thể ra tay, cứu ta ra."
Giang Thần cười, không nói gì. Bị bắt rồi à! Việc này có liên quan gì tới ta? Chúng ta là bạn bè sao? Nữ nhân này lúc đầu còn chán ghét hắn mà, giờ lại nghĩ đến việc nhờ hắn giúp, Giang Thần cũng không làm những việc vô nghĩa, lẽ nào là vì cảm ơn hắn lúc trước không g·iết?
"Ta biết để ngươi ra tay rất khó, nhưng chỉ có ngươi mới có thể giúp ta, ta đã nghĩ đến những người khác, nhưng đều không được."
Giang Thần trêu: "Vậy tại sao ngươi cho rằng ta nhất định sẽ giúp ngươi?"
"Ta cho rằng chúng ta là bạn bè."
"Ta không có cảm thấy người bạn nào mà ta lại chán ghét cả."
"Ngươi có biết người bắt ta là ai không?"
"Ngươi nghĩ ta có hứng thú biết không?"
"Người bắt ta không ai khác, chính là Thần Chi tử Gresham."
Giang Thần không hiểu, sao lại liên quan tới Gresham? Không phải các ngươi là đồng minh sao? Daphne giải thích: "Ban đầu vì mệnh lệnh, ta mang Mộng Ma đến giúp Gresham, mục đích ban đầu là để ta ra tay đối phó ngươi."
"Sau đó, ngươi cũng biết, ta không ra tay mà lại dẫn Annie rời đi."
"Rõ ràng, đây là trái lệnh của Gresham."
"Cho nên hắn bắt ta, hơn nữa phong ấn năng lực của ta, bây giờ ta không có năng lực g·iết người, chỉ còn có thể thay đổi mộng cảnh."
Giang Thần trầm ngâm. Nữ nhân này quả thật lúc đầu không có đối đầu với hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là Giang Thần sẽ cảm ơn và cứu nàng, giữa hai người tuy không có mâu thuẫn, nhưng cũng chẳng có lợi ích gì. Rõ ràng giờ nàng đang ở trong tay Gresham. Giang Thần có thể không chắc chắn sẽ đối phó được Gresham.
Giang Thần đứng dậy: "Ta nghĩ ngươi tìm nhầm người rồi, ta căn bản không có cách đối phó Gresham, ngươi nên biết hắn là Thần Chi Tử."
Daphne gật đầu: "Ta biết, hắn cũng không g·iết ta, mà đem ta bán cho chợ đen."
"Cái gì?"
"Ngươi đoán không sai, hắn bán ta cho chợ đen để đổi lấy lợi ích riêng, ta sẽ trở thành vật hi sinh của quý tộc, ngươi mua ta về là xong."
"Ta hứa với ngươi, một khi ta được thả ra, ta sẽ giúp ngươi vây khốn Gresham, ngươi g·iết hắn, lấy trang bị trên người hắn, ngươi nên biết Gresham là Thần Chi Tử, trang bị trên người hắn rất đáng tiền, không chỉ là trang bị mà còn là thân phận của hắn nữa."
"Ngươi mang đầu người của hắn đến Thần Minh liên minh, ngươi sẽ được thăng chức, được trọng dụng."
"Ta biết mục tiêu của ngươi là gì, để nữ nhân của ngươi trở thành thần."
"Nhưng để trở thành thần cũng không đơn giản như ngươi nghĩ, bây giờ thân phận của nàng không thích hợp bị lộ ra ngoài, nếu không đó sẽ là tai họa."
"Chỉ khi vị trí của ngươi được nâng lên thì mới có thể giúp nàng, mà ta sẽ giúp ngươi có chỗ đứng vững chắc trong Hắc Ám Trận Doanh liên minh, ta sẽ cung cấp tài liệu cho ngươi, ngươi thấy đề nghị này thế nào?"
Giang Thần trầm ngâm. Đề nghị này rất tốt, g·iết ch·ết Thần Chi Tử Gresham. Đầu người đó có giá trị lớn. Hơn nữa trang bị trên người Gresham chắc chắn là cực phẩm, không cần nói cũng biết, nhất định là trang bị truyền thuyết, đây tuyệt đối là trang bị tốt nhất. Đây chính là trang bị của Thần Chi Tử.
Đề nghị của Daphne, Giang Thần không thể từ chối. Vì lợi ích rất lớn. Hơn nữa cô gái này biết rõ thân phận của Angelina, khó tránh khỏi việc sau khi bị bắt, vì lợi ích riêng mà lộ thân phận của Angelina ra, khả năng này rất lớn. Rõ ràng nàng cũng nghĩ tới điều đó. Chỉ là không nói ra.
Daphne thật sự nghĩ tới, nàng không nói ra là vì không muốn uy h·iếp Giang Thần, nàng biết làm vậy chỉ khiến mối quan hệ vốn đã tan vỡ lại càng thêm tệ. Daphne không phải là một người phụ nữ ngu ngốc, tự nhiên sẽ nghĩ được điều này.
Hai người nhìn nhau. Giang Thần gật đầu: "Ta có thể giúp ngươi, bất quá ta lo, ngươi làm sao có thể vây khốn được Gresham?"
"Rất đơn giản, ta là Mộng Ma, hắn luôn có lúc ngủ, chờ lúc hắn ngủ ta sẽ ra tay, nhưng ta không thể g·iết hắn, chỉ có thể vây khốn hắn trong giấc mộng."
"Mà ở ngoài đời thì cần ngươi ra tay."
"Ngươi nên biết một người đang ngủ thì căn bản không có phòng ngự."
Giang Thần cười nói: "Có thể."
"Cảm ơn ngươi, thời gian của ta không còn nhiều, ngày mai ban ngày sẽ có một buổi đấu giá, mà ta sẽ ở đó."
"Sao không tìm cách trốn đi trước."
Daphne lắc đầu: "Không được, nếu ta trốn thì sẽ m·ấ·t thân phận Mộng Ma, vì ở trong Thần Minh liên minh các ngươi, không có nghề nghiệp Mộng Ma."
"Đây là lực tinh thần duy nhất của ta."
Daphne nói xong, biến m·ấ·t không thấy. . . . .
Giang Thần trầm tư. Thấy Daphne gặp nguy hiểm, không ngờ một Lục Chuyển Mộng Ma cũng bị bắt, không biết sẽ có bao nhiêu người phát điên đây! Đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất, phải đòi tiền Daphne. Lẽ nào tiền mua ngươi mà ta phải trả sao? Vậy không phải quá oan uổng sao?
Trời ạ. . . . . .Giang Thần tỉnh lại, vỗ trán. Đi đâu k·i·ếm tiền bây giờ! Lục Chuyển Mộng Ma, cái này đâu phải là giá cả bình thường! Phỏng chừng phải 5 tỷ trở lên. Số tiền này đi đâu làm đây? Xem ra ngày mai phải đi tìm Arnold thử xem, làm chút tiền đã.
Sáng sớm hôm sau. Giang Thần liên lạc với Arnold.
Trong căn phòng. Arnold vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì, vay tiền?"
Giang Thần hết cách: "Chẳng phải là tìm ngươi mượn ít tiền thôi sao, sao phản ứng ngươi lớn vậy?"
"Ngươi nói là ít sao? Đây là hai mươi tỷ đó!"
"Chẳng lẽ ngươi không có?"
"Thật sự không có."
Giang Thần cau mày, không có tiền thì toi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận