Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi

Chương 210:, đấm phát chết luôn dũng sĩ

Chương 210: Đấm chết luôn dũng sĩ
Hắn biết rõ Giang Thần rất mạnh, có đầy đủ năng lực bảo hộ bọn họ. Cũng vui mừng Giang Thần không phải là người như hắn tưởng tượng. Lương tâm không khỏi day dứt. Giang Thần cũng không biết rõ năm trăm người kia ở địa phương nào, nhưng lại biết rõ đám mười mấy người bên cạnh Patrick ở chỗ nào, chỉ cần đi theo bọn họ là được.
Đám mười mấy người này trong rừng cây nhanh chóng qua lại, Giang Thần theo sát phía sau. Hơn nữa Giang Thần phát hiện một chuyện, đó là y phục trên người bọn chúng với quần áo của Patrick rất giống, có nghĩa là loại quần áo này có thể ngăn cách chân khí công kích. Nhưng đúng lúc này, nữ tử cầm đầu dừng bước, quay đầu nhìn lại, chau mày. Sương trắng nồng nặc cái gì cũng không nhìn thấy.
"Đội trưởng, sao vậy?"
"Chẳng lẽ có người theo sau chúng ta?"
Nữ tử lạnh lùng nói: "Tiếp tục đuổi."
Mười mấy người bước nhanh rời đi, nữ tử nhỏ giọng nói: "Các ngươi tiếp tục đuổi, ta sẽ đuổi kịp bước chân các ngươi." Nữ tử nhanh chóng nhảy lên, leo lên cây, nín thở, bất động.
Đợi một lúc lâu, cũng không thấy ai đến, nghi ngờ trong lòng: Chẳng lẽ là ảo giác của ta, không phải là có người theo sau? Lúc này Giang Thần nghiêng người dựa vào dưới tán cây. Người phụ nữ này có giác quan thật mạnh, ta cách xa 50m mà cũng bị phát hiện, đáng tiếc ngươi cảm giác chạy không thoát cảm giác của ta. Nữ tử thấy không có ai đi theo tới, nhanh chóng rời đi. Giang Thần vẫn vậy, giữ khoảng cách trăm thước, nhanh chóng theo sau.
Sau nửa canh giờ. Trong cảm ứng của Giang Thần, phát hiện mấy trăm đạo hô hấp, những người này hô hấp dồn dập, thậm chí có người còn thở hổn hển nặng nề, có người ho khan, còn có cả tiếng trẻ sơ sinh khóc oe oe. Đây hẳn chính là đại quân kẻ trụy lạc rồi! Bọn họ quả nhiên đều là người già và trẻ con. Những dũng sĩ này chẳng lẽ lại có thể xuống tay sao? Hai gã kẻ trụy lạc cảm giác có người tới, trong lòng đang nghi ngờ, chẳng lẽ thủ lĩnh bọn họ tới?
Nhưng đúng lúc này. Một mũi tên nhanh chóng bắn tới, trực tiếp xuyên thấu thân thể một tên kẻ trụy lạc, ghim hắn chặt cứng trên thân cây, một gã khác là nữ sắc mặt đại biến, rút trường kiếm ra nhanh chóng trốn sau cây.
Vèo…
Lại thêm hai mũi tên bắn tới, kẻ trụy lạc nhanh chóng né tránh, quay đầu nhìn người vừa đến.
"Mụ mụ, bọn họ có vẻ như đuổi tới rồi."
Kẻ trụy lạc hét: "Tất cả mọi người ngồi xuống."
Hơn năm trăm người nhanh chóng ngồi xổm xuống, ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhìn mười mấy người đang tới, sắc mặt đại biến.
"Quả nhiên đại quân ở đây rồi."
"Hơn năm trăm người, bọn này có giá trị lắm đấy!"
"Ha ha… Lần này phát tài rồi."
"Đừng làm ồn, giết đám kẻ trụy lạc đã rồi tính, đám này đều để lại cho quan chỉ huy, để quan chỉ huy một mình giết, như vậy mới đủ công tích tấn thăng Thiên tai."
Nữ kẻ trụy lạc tức giận nói: "Sao các ngươi có thể ra tay được, bọn họ đều là người già, trẻ nhỏ, phụ nữ, căn bản là người bình thường."
"Không, bọn họ là kẻ trụy lạc."
"Kẻ trụy lạc đáng chết."
"Nói nhiều vô ích, trực tiếp động thủ."
Sưu sưu sưu...
Mấy đạo mũi tên lao tới, kẻ trụy lạc nhanh chóng tránh né, dốc hết sức xông về phía trước, muốn đánh giết bọn chúng, nhưng những dũng sĩ này cũng không phải ăn chay, nhanh chóng bắn mũi tên ra, mũi tên nổ tung ngay bên cạnh, uy lực tạo ra hất cô ta bay ra ngoài. Nhất thời một ngụm máu từ trong miệng phun ra.
Xong rồi, tất cả đều xong rồi. Nữ kẻ trụy lạc nhìn những người phía sau, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Một người đàn ông tiến lên, cười nói: "Còn chưa chết đâu, ta sẽ chặt đứt tay, rồi lại chặt đứt chân, rồi từ từ hành hạ cô ta."
"Cẩn thận chút, kẻ trụy lạc bị thương cũng không dễ đối phó đâu."
"Ta tự nhiên biết, các ngươi yên tâm, chẳng lẽ cô ta có thể giết ta được sao…"
Tên kia vừa đi về phía trước, hai chân trong nháy mắt lìa khỏi thân. Cả người ngã xuống đất, thét thảm một tiếng.
Mười mấy người sắc mặt đại biến. Rốt cuộc là ai?
Chỉ thấy kiếm quang lóe lên, người thứ hai cũng như vậy, hai chân cách mặt đất, lại hét thảm một tiếng. Người thứ 3… Người thứ 4… Thứ năm… Kẻ trụy lạc sắc mặt vui mừng, rốt cuộc có người đến tiếp viện sao? Một cung tiễn thủ giận dữ: "Ngươi là dũng sĩ dưới trướng Liên Minh Chúng Thần, sao dám giết người của chúng ta?"
"Ai... Ta ghét nhất là mấy kẻ thông minh."
Sưu sưu sưu… Kiếm quang chợt lóe, nhanh chóng chặt đứt chân của mấy người, không cho bọn chúng chạy trốn, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, trên người bọn chúng có vòng sinh lại, một khi tử vong rồi sống lại, thì sẽ biết do người của Liên Minh Chúng Thần giết. Giang Thần không muốn thân phận của mình bị bại lộ. Mười mấy người gào thét bi thương nằm trên đất, dũng sĩ mà không có chân thì căn bản không gây ra uy hiếp gì.
Nữ kẻ trụy lạc ngơ ngác cả người. Là người của Liên Minh Chúng Thần? Sao có thể?
"Ngươi có thể động thủ được không, bây giờ bọn chúng không có sức chiến đấu, ngươi đi giết hết bọn chúng đi." Nữ kẻ trụy lạc hỏi: "Ngươi thật sự là người của Liên Minh Chúng Thần sao?"
"Ngươi thấy bây giờ nên thảo luận vấn đề này, hay là giết bọn chúng rồi thảo luận vấn đề này tốt hơn? Không còn nhiều thời gian, nếu như ngươi do dự nữa thì Patrick sẽ đạt được thành tựu rồi đấy."
Nữ kẻ trụy lạc nghe lời này. Vung kiếm xông lên, một kiếm một tên tiểu đệ. Đầu trực tiếp rời khỏi cổ.
Sau khi mười mấy người bị giết, Giang Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ngươi là ai, ta tên là A Mai."
"Ngươi cho người của ngươi tiếp tục đi đường đi, ở phía sau đợi ta là được, ta tự nhiên sẽ hiện thân." A Mai gật đầu, nhanh chóng chỉ huy bọn họ lên đường, năm trăm người lúc này mới đứng dậy, nhanh chóng đi về phía trước, A Mai chờ Giang Thần xuất hiện. Giữa màn sương mù dày đặc đi ra một thanh niên, tay cầm kiếm nhỏ, đồng dạng là chiến bào. A Mai nhìn mặt Giang Thần, kêu lên: "Là ngươi."
Giang Thần nhìn A Mai trước mắt, lúc này mới nhớ ra, nữ nhân này chính là nữ hắc bào nhân gặp ở Gana khe hở, rõ ràng nàng cũng đã nhận ra Giang Thần. Giang Thần lúc này mới hiểu, thì ra đám người ở Gana khe hở của người phụ nữ này chính là ông chủ quán rượu.
Giang Thần cười một tiếng: "Là ta."
"Ngươi là kiếm khách dưới trướng Liên Minh Chúng Thần?"
"Ừ, ngươi đoán đúng rồi."
Giang Thần ném ngọc bội cho A Mai: "Đây là vật mà ông chủ quán rượu nhờ ta đưa cho các ngươi."
"Ta tin tưởng."
"Ừ, đi thôi, Patrick cũng sắp qua rồi, bây giờ không còn nhiều thời gian, ngươi cũng biết ta là dũng sĩ của Liên Minh Chúng Thần, ta cũng không muốn lộ thân phận."
"Được, cùng đi." Giang Thần gật đầu, đi theo sau lưng, nhìn năm trăm người đều là những người già yếu bệnh tật. Chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, về phần giết chết những người này, Giang Thần chưa bao giờ nghĩ đến, Giang Thần là người có nguyên tắc, mà nguyên tắc của hắn chính là không ra tay với trẻ con, phụ nữ, người già yếu bệnh tật. Hơn nữa bọn họ đều là tóc đen mắt đen, Giang Thần không nỡ hạ thủ.
Giang Thần hỏi: "Sao các ngươi lại ở địa phương này?"
"Chúng ta vốn là đầu quân cho gia tộc Patrick, chúng ta trú đóng ở nơi này, một mực bình an vô sự, chúng ta giúp gia tộc Patrick xây dựng công trận, có một số việc họ không thể ra tay, chúng ta sẽ ra tay, một số người họ không thể giết chết thì chúng ta có thể giết."
"Mà bọn họ đáp ứng sẽ bảo vệ chúng ta, sẽ không bị Liên Minh Chúng Thần truy nã." Giang Thần gật đầu, thì ra là như vậy. Đây chính là giao dịch.
Bây giờ tại sao lại bị gia tộc Patrick tiêu diệt, nhất định là bị người phát hiện. Patrick không thể không động thủ giết bọn họ, còn có thể lấy được công trận.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận