Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi

Chương 4:, đi dã ngoại tăng lên cấp bậc

Chương 4: Đi dã ngoại tăng cấp bậc
Trong nhà Giang Thần chỉ có một người tỷ tỷ này, tuy không phải ruột thịt nhưng còn thân hơn cả ruột thịt.
Về phần cha mẹ.
Cha mẹ tế thiên, pháp lực vô biên, muốn xe đạp làm gì.
Ẩn Ảnh Thích Khách rất mạnh, đồng dạng cũng là một nghề nghiệp ẩn, trong bóng tối là nhân vật vô địch, có thể ám sát địch nhân thần không biết quỷ không hay.
Đinh đinh đinh. . . . .
Giang Thần nhìn điện thoại di động, là nhóm chat của lớp 12-3 chiến đấu.
Nhìn danh sách bên trên, đều là bạn học chuyển chức hệ chiến đấu, bao gồm cả Giang Thần, tổng cộng có mười người, trong đó có Mộ Dung Tuyết và Vương Cương, hai người này đều là nghề nghiệp ẩn cấp A.
Trong lớp có hơn sáu mươi bạn học, chỉ có mười người là nghề chiến đấu, số còn lại hoặc là chưa chuyển chức hoặc là là nghề sinh hoạt.
Những nghề sinh hoạt không dùng để đánh quái lên cấp được, kỹ năng của bọn họ hoàn toàn không có khả năng chiến đấu.
Chủ nhiệm lớp gửi tin nhắn: "Tất cả mọi người đã vào nhóm rồi, bảy ngày sau, trường sẽ tổ chức thực tập, các em sẽ biết mình được trường nào nhận."
"Cho nên trong bảy ngày này, mong mọi người cố gắng tu luyện, tranh thủ lên đến level 10 trở lên, chỉ có level 10 mới có cơ hội vào các học viện hàng đầu."
"Vì vậy, hiệu trưởng đã sắp xếp các thầy cô phụ đạo cho các em, để các em nhanh chóng trưởng thành, địa điểm ở thảo nguyên Thanh Thỏ, mời các bạn tham gia."
Giang Thần xem tin nhắn.
Chỉ cần chuyển chức thành công, trở thành nghề hệ chiến đấu đều sẽ có thầy cô phụ đạo tăng cấp, tranh thủ trong vòng bảy ngày nhanh chóng tăng thực lực lên.
Cũng là để rèn luyện năng lực thực chiến dã ngoại cho các bạn.
Đối với dân thường mà nói, quả thực là rất tốt.
Có điều số lượng giáo viên không nhiều, không phải dạy kèm một một, mà là năm bạn học một đội, giáo viên sẽ ở bên cạnh hướng dẫn cách chiến đấu.
Năm bạn học một đội, vậy chẳng khác nào gánh team kinh nghiệm.
Giang Thần vẫn chưa muốn sớm lộ diện, càng không muốn gánh team.
Giang Thần tiếp tục xem tin nhắn.
Chủ nhiệm lớp nói tiếp: "Những bạn nào muốn tự do hoạt động thì lên tiếng báo danh."
Mộ Dung Tuyết: "Thưa thầy, em xin tự do hoạt động."
Vương Cương: "Thưa thầy, em xin tự do hoạt động."
Giang Thần nhìn tin nhắn của hai người, Mộ Dung Tuyết là người nhà Mộ Dung, chắc chắn có cường giả phụ trợ, giúp Mộ Dung Tuyết vượt qua thời kỳ tân thủ.
Vương Cương thì khỏi phải nói, là cháu trai chủ nhiệm lớp, lại càng không tham gia hoạt động của trường.
Người có gia thế căn bản khinh thường tham gia những hoạt động như vậy.
Ngón tay Giang Thần nhanh chóng lướt: "Thưa thầy, em xin tự do hoạt động."
Chủ nhiệm lớp: "Giang Thần, em chắc chứ? Bảy ngày sau là kỳ kiểm tra, muốn vào được trường tốt thì phải là level 10 trở lên, em có thể lên level 10 trong vòng bảy ngày không?"
Giang Thần: "Yên tâm đi thầy, em biết chừng mực ạ."
Chủ nhiệm lớp: "Vậy được, em tự cẩn thận."
Giang Thần: "Cảm ơn thầy đã nhắc nhở."
. . . . .
Bên trong biệt thự.
Mộ Dung Tuyết xem tin nhắn, trong lòng nghi ngờ.
Tại sao Giang Thần lại muốn tự do hoạt động?
Nhà hắn chỉ có một người tỷ tỷ, tỷ tỷ này là Ẩn Ảnh Thích Khách cấp S, có điều hiện tại nàng đang ở Thần Long học viện, học viện cao cấp nhất toàn Vân quốc.
Chẳng lẽ là định buông xuôi, tự hủy hoại bản thân sao?
Kiếm khách dù sao cũng là nghề cấp D, vẫn còn hơn mấy bạn chưa chuyển chức, so với mấy nghề sinh hoạt thì tốt hơn nhiều.
Mộ Dung Tuyết cầm điện thoại di động lên.
. . . . .
Giang Thần mở máy tính, tìm kiếm bản đồ mới.
Leng keng. . . . .
"Bạn tốt của bạn gửi lời mời."
Giang Thần nhìn rồi mở ra xem, là Mộ Dung Tuyết? Nữ thần này kết bạn với mình làm gì?
Đồng ý.
Mộ Dung Tuyết: "Giang Thần, tại sao cậu muốn tự do hoạt động, chẳng lẽ cậu có đạo sư hướng dẫn à?"
Giang Thần: "Không có, định tự mình đi dã ngoại thực tập."
Mộ Dung Tuyết: "Tự mình đi dã ngoại thực tập nguy hiểm lắm, rất nhiều bạn sau khi chuyển chức cũng muốn tự đi thử, vẫn là nên theo chân giáo viên phụ đạo thì sẽ an toàn hơn."
Giang Thần: ? ? ? ? ?
Nữ thần này, sao đột nhiên lại quan tâm mình thế này?
Thật khó giải thích.
Giang Thần trả lời: "Đa tạ cậu quan tâm, tớ có chừng mực."
"Vậy cậu cẩn thận nhé."
"Ừ."
Giang Thần để điện thoại qua một bên, bây giờ hắn không có tâm trạng nói chuyện phiếm với nữ thần.
Giang Thần đang tra trên máy tính xem tân thủ nên huấn luyện ở đâu.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Thần đến Yến thành, Hội Chức nghiệp giả Yến thành.
Đây là nơi tụ hội của các Chức nghiệp giả Yến thành, cũng là nơi tiến hành giao dịch nghề nghiệp, ủy thác nhiệm vụ, nhận nhiệm vụ, và thông qua trận pháp truyền tống.
Mỗi ngày đều có rất nhiều chức nghiệp giả ra vào nơi này, tấp nập cả người.
Trong sảnh, đủ loại chức nghiệp giả tụ tập.
Có chiến sĩ Thú Tộc cởi trần nửa người trên, lưng đeo rìu chiến, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, cũng có cung tiễn thủ giống Tinh Linh, lưng đeo cung tên, giắt đoản kiếm.
Cũng có pháp sư mặc pháp bào, tay cầm pháp trượng, hay mục sư đeo thánh giá sau lưng.
Cũng có Triệu Hoán Sư dắt theo sủng vật.
Những người này đều là các Chức nghiệp giả cường đại đã vượt qua giai đoạn tân thủ, Giang Thần nhìn các chức nghiệp giả này mà ngưỡng mộ, không biết bao giờ mình mới có thể được như họ, vượt qua thời kỳ tân thủ.
"Newbie, tránh đường."
Giang Thần quay đầu lại, thấy một phụ nữ trẻ trung đầy đặn cười híp mắt nhìn Giang Thần, Giang Thần né sang một bên.
Cô gái kia tên Mộ Dung Di, là một cung tiễn thủ, theo sau là vài chiến sĩ cường đại.
Mấy chiến sĩ theo sau Mộ Dung Di, tiến vào đại sảnh.
Mộ Dung Di quay đầu liếc Giang Thần.
Mấy đồng đội còn lại cười hắc hắc.
"Đội trưởng, có hứng thú với thằng nhóc này à?"
"Phải nói là, thằng nhóc này trông cũng đẹp trai đấy, nếu mà bao nuôi ở nhà cũng tốt."
"Quả thật là đẹp trai, không thì đội trưởng cũng không quay đầu lại nhìn."
"Chắc là học sinh mới tốt nghiệp thôi, chẳng phải lẽ ra cậu ta phải đi theo giáo viên phụ đạo à, sao lại một mình đến đây?"
"Cậu ta cũng giống tôi lúc đầu đấy, cứ nghĩ là chuyển chức thành công rồi, là muốn khoe khoang sức mạnh, đáng tiếc quái vật dã ngoại không dễ đối phó như thế đâu, tôi dám cá là vào dã ngoại thể nào cậu ta cũng bị dọa tè ra quần."
"Ha ha...Nhớ lại lúc đầu bọn mình cũng như thế mà."
Mấy người vui vẻ nói chuyện, căn bản không coi Giang Thần này là cái gì cả.
Giang Thần tiếp tục bước về phía trước, đi theo sau mấy người Mộ Dung Di, mục tiêu của Giang Thần cũng giống bọn chúng, truyền tống vào dã ngoại, giết quái, tăng thực lực.
Xuyên qua sảnh, đến quầy bán vé.
Giang Thần đứng xếp hàng tiến lên: "Phiền tỷ cho em một vé truyền tống đến đồi Tháp Đằng Này."
"Xin chờ chút, giá là một ngàn, đây là vé cổng truyền tống."
"Cảm ơn."
Giang Thần theo lối đi tiến vào tế đàn trận truyền tống.
Bên cạnh có ghi địa điểm: Đồi Tháp Đằng Này.
Đây là nơi Giang Thần nhắm đến.
Trên tế đàn khắc rất nhiều phù văn, đây là trận truyền tống, có thể truyền tống đến vùng đất khác cách đó hàng trăm cây số, hàng ngàn km.
Hai người chỉ huy chức nghiệp giả bên cạnh cũng đang bước vào tế đàn, họ đều tụ ba tụ năm, Giang Thần đưa vé vào cửa rồi cũng tiến vào bên trong, đứng trên tế đàn, trong lòng không khỏi phấn khích.
Theo một ánh sáng trắng lóe lên, trận truyền tống được mở ra.
Giang Thần chỉ cảm thấy thân thể mình nhanh chóng rơi xuống, cả người ngã nhào xuống đất.
Mọi người xung quanh hiếu kỳ nhìn Giang Thần.
Giang Thần vẻ mặt lúng túng, vội vàng bò dậy, sửa sang lại quần áo.
"Chắc chắn là học sinh mới đến."
"Thật đúng là không biết sống chết, một mình mà dám đến đồi Tháp Đằng Này."
"Tôi dám cá là hễ mà thấy quái vật là thể nào cậu ta cũng bị dọa tè ra quần."
Mộ Dung Di cười nói: "Các cậu không phải cũng từng ở cái tuổi đó sao, có tư cách gì mà nói người ta, dù sao người ta cũng dám một mình đi ra ngoài, chút dũng khí này không đáng để khen ngợi à!"
"Mộ Dung Di, không phải cô có ý gì với thằng nhóc này chứ!"
"Cậu nhóc này cũng đẹp trai đấy, chết ngoài dã ngoại thì tiếc thật."
"Hắc hắc... bạn học cẩn thận nhé, người đứng bên cạnh cậu là Hắc Quả Phụ đấy, coi chừng nàng ăn thịt cậu."
Mộ Dung Di giận nói: "Cút xéo."
Mấy người cười lớn rồi xoay người rời đi.
Rất rõ ràng, họ rất hiểu rõ con người của nữ nhân đầy đặn trước mắt.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận