Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi

Chương 56:, Vương Chi Quan phó bản, mới mâu thuẫn

Chương 56: Phó bản Vương Chi Quan, mâu thuẫn mới
Hắc Phượng nhíu mày nghi ngờ: "Người này thật sự là người của Thần Long Học Phủ sao? Nếu như mới tốt nghiệp, làm sao đến Ilrus lịch luyện? Nơi này toàn quái vật cấp 30 đến cấp 40?"
"Ai mà biết được, hoặc có thể hắn là chức nghiệp ẩn cũng nên."
Giang Thần quả thật rất tò mò. Trong lúc thử luyện trong tháp, Giang Thần đánh chết Ma Hóa Thụ Yêu hoàn toàn ở khoảng cách ba mươi mét, lợi dụng kiếm khí thẻ bug mới đánh chết được nó.
Nhưng mà tên chiến sĩ giáp nặng trước mắt lại có thể không thèm để ý công kích của Ma Hóa Thụ Yêu. Hắn dựa vào cái gì mà lợi hại như vậy?
Hắc Phượng quay đầu chém quái, một trận xoẹt xoẹt chém loạn xạ.
Rất nhanh.
Con BOSS cấp 30 chết dưới đao. Cô nàng hai tay cắm đại kiếm vào sau lưng.
Hắc Phượng thở dài: "Đáng tiếc, lại không có tim."
Nhược Ly cười nói: "Nói cho ngươi cũng không sao, đây không phải bí mật gì. Hắc Phượng thức tỉnh thiên phú, trừ phi đánh chết luôn Hắc Phượng, nếu không Hắc Phượng có thể liên tục hồi máu, cho dù trọng thương cũng có thể hồi phục ngay lập tức."
Chiến sĩ liên tục hồi máu? Trời ạ, quả nhiên rất mạnh. Nói như vậy, người này đồng giới vô địch, bất luận là ai cũng không thể giết chết nữ nhân giáp nặng này. Giang Thần cũng là lần đầu tiên gặp người thức tỉnh thiên phú, bất quá thiên phú này rất hợp với chiến sĩ.
Nhược Ly cười nói: "Học đệ, ngươi tò mò về chúng ta, học tỷ còn tò mò về ngươi hơn. Ngươi là học sinh mới sao lại đến khe nứt Ilrus?"
"Để chuẩn bị cho Toản Thạch Sáo Trang cấp 30."
Nhược Ly và Hắc Phượng đồng thanh: "Sáo trang Vương Chi Quan."
Hắc Phượng hỏi: "Ngươi bao nhiêu cấp?"
"Cấp 21."
"Cái gì, ngươi mới cấp 21 đã dám vào khe nứt Ilrus? Ngươi là nghề gì?"
"Kiếm khách."
Hai người hoàn toàn ngây ra.
Cái quái gì vậy? Kiếm khách không phải nghề cấp D sao, làm sao có thể vào Thần Long Học Phủ? Hai người nhìn trang bị của Giang Thần, không đơn giản chút nào, chắc chắn là bộ đồ thuộc tính rồi.
Cho dù là bộ đồ thuộc tính thì đã sao? Mới cấp 20 đã dám đến đây lịch luyện?
Hắc Phượng mặc dù có thể liên tục hồi máu, nhưng gặp phải quái vật mạnh cũng chỉ có thể tạm lánh, BOSS cao hơn 10 cấp có thể đánh chết luôn nàng.
Nhược Ly cười nói: "Học đệ, chúng ta lập đội thế nào?"
"Thôi, cấp bậc của các ngươi quá cao, ta không được chia kinh nghiệm. Hơn nữa ta có thói quen cá nhân, không thích lập đội với người khác, nhất là đại mỹ nữ."
"Tại sao?"
Giang Thần cười hắc hắc: "Lập đội với mỹ nữ, lòng ta rối loạn, nào có tâm trí giết quái."
Giang Thần nói xong, xoay người rời đi....
Nhược Ly bật cười: "Học đệ này thú vị thật."
Hắc Phượng liếc mắt: "Ngươi đâu phải chưa gặp đàn ông."
"Ta đương nhiên đã gặp đàn ông, nhưng chưa gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy, lại còn thích đùa giỡn. Quả nhiên người đẹp là một cái tội. Nếu đẹp là tội thì ta chắc chết chín mươi chín lần rồi."
"Người ta nói đâu phải ngươi."
"Ta biết rõ ngươi luôn ghen tị ta đẹp hơn ngươi. Dù sao con gái trời sinh thích mặc đồ đẹp."
"Ta không có."
"Ta biết rõ ngươi thích phụ nữ. Ngươi sẽ không đánh ta chứ?"
Giang Thần nghe hai người nói chuyện, cười khẽ.
Nhược Ly này thú vị thật.
Hắc Phượng nghiêm túc nói: "Người này chắc là thức tỉnh thiên phú rồi. Có thể một mình đến đây lịch luyện, chắc chắn rất mạnh. Không biết hắn thức tỉnh thiên phú gì."
"Không xong."
Nhược Ly tỏ vẻ tiếc nuối.
"Cái gì?"
"Ta quên hỏi tên hắn rồi. Sau này muốn hẹn hắn uống rượu cũng không có cơ hội. Chết tiệt, đàn ông đẹp trai ở học viện nhất định sẽ trở thành hàng hot."
Hắc Phượng lắc đầu.
"Mở miệng ngậm miệng cũng là đàn ông, một ngày không nhắc đến đàn ông sẽ chết sao?"
"Sẽ chết ngạt."
"Chết ngạt càng tốt, sau này ta một mình đi rèn luyện."
"Nhưng chúng ta vẫn có thể tìm được hắn."
"Làm sao tìm?"
"Phó bản Vương Chi Quan, đừng quên đó cũng là mục tiêu của chúng ta. Ta nhớ thời gian đổi mới sắp đến rồi."
"Đi thôi."
"Đi đâu?"
"Tìm đàn ông."
"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh ngộ rồi.".....
Giang Thần tiến vào mộ huyệt.
Nhìn tòa tế đàn cao lớn kia.
Mộ huyệt (phó bản) Vương Chi Quan: Yêu cầu cấp bậc: 20 - 40.
Lập đội: 1 - 20 người.
Thời gian phó bản: 2 ngày.
Thời gian đổi mới: 24 tiếng....
Cấp bậc phó bản: Đơn giản, nguy hiểm, khó khăn, ác mộng, địa ngục....
Phó bản Vương Chi Quan đã được thông quan từ lâu, có năm cấp độ. Cấp bậc phó bản càng cao, xác suất rơi trang bị càng tốt, thậm chí có thể rơi trực tiếp trang bị thành phẩm.
Đương nhiên phó bản đơn giản cũng có xác suất, nhưng rất nhỏ thôi.
Rất nhiều dũng sĩ ở đây cày phó bản, quét phó bản đơn giản, chính là để kiếm trang bị, hoàn toàn dựa vào vận may.
Giang Thần đi vào bên trong, thấy rất nhiều người đang chờ đổi mới.
Một thanh niên tóc vàng khoác khôi giáp, tay cầm cự kiếm đi đến trước mặt Giang Thần, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Người mới à?"
"Phó bản Vương Chi Quan này không tệ, nếu rơi được một món trang bị kim cương thì coi như phát tài, cả đời không lo."
Giang Thần nghi ngờ nhìn thanh niên tóc vàng, không hiểu hắn có ý gì.
"Nộp phí phó bản 5000, ngươi có thể vào cày."
Trong lòng Giang Thần cười lạnh.
Đây vốn là phó bản công cộng, cần gì phải nộp tiền. Một số phó bản đúng là phải nộp một khoản phí mới vào được, nhưng Vương Chi Quan là miễn phí.
Bất cứ ai cũng có thể vào cày.
Hơn nữa vừa rồi có người vào phó bản cũng không phải nộp, dựa vào cái gì mà hắn phải nộp?
"Đây là phó bản miễn phí, huống hồ người khác không nộp tiền cũng vào được, sao ta phải nộp?"
Thanh niên tóc vàng hầm hè nói: "Ngươi nói miễn phí là miễn phí à? Đây là quy củ ở đây. Ta bảo ai nộp tiền thì người đó phải nộp, ngươi hiểu không?"
Giang Thần lạnh lùng: "Cút."
"Này, láo thật, có người dám không nộp tiền kìa, anh em, các ngươi đồng ý không?"
"Không đồng ý."
Mười mấy người tay cầm đại kiếm xông tới.
"Nhóc con, đây là đâu? Dám ở đây gây chuyện, hôm nay ngươi không nộp cũng phải nộp."
"Nhìn là biết không phải người khu chiến của chúng ta rồi, mau nộp tiền rồi đi, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng đi."
"Bây giờ tăng giá, không có mười ngàn thì đừng hòng vào."
Giang Thần nhìn đám người xông tới, liếc mắt là biết loại lưu manh chuyên khi dễ người mới.
Xung quanh có người thấy Giang Thần bị vây lại.
Người tốt bụng nhắc nhở: "Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi cứ nộp tiền đi, bọn họ là người của công hội Hắc Hổ."
"Đúng vậy, nếu không nộp, e là mất mạng."
"Ngươi là người khu Long Chiến phải không? Tốt nhất là nghe bọn hắn."
Giang Thần cười khẽ.
Nộp tiền là không thể nào.
Giang Thần nhìn tên thanh niên tóc vàng đang vênh váo, sau đó một kiếm chém tới.
Phụt....
Thanh niên tóc vàng chết ngay lập tức, thân thể chia làm hai.
Số còn lại lập tức rút kiếm xông về phía Giang Thần.
"Chết tiệt, dám ra tay ở đây, giết hắn."
"Nhóc con, ngươi dám giết người của công hội Hắc Hổ, tìm chết."
"Không thể để tên này rời khỏi đây."
Giang Thần nhìn bọn chúng, phóng ra ngang dọc kiếm khí, một trăm đạo kiếm khí xoay tròn xung quanh. Hễ ai bước vào phạm vi 2 mét đều bị đánh chết.
A....
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, mười mấy người bị kiếm khí đâm xuyên, máu thịt văng tung tóe, máu tươi bắn khắp nơi. Những người xung quanh hoàn toàn sững sờ.
Đây là người sao?
Quá tàn bạo. Trên mặt đất không có một thi thể nào nguyên vẹn, bầm thây rải rác khắp nơi, máu và thịt trộn lẫn, khiến người ta buồn nôn.
Mọi người kinh hãi nhìn Giang Thần.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận