Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi

Chương 292:, nguyên khí kết giới

Chương 292: Nguyên khí kết giới Harvey Franklin: "Giang Thần, ngươi mau quay về đi, dù ngươi là Nhị Chuyển, nhưng căn bản không phải đối thủ của hắn đâu."
Giang Thần mở Vạn kiếm Quy Tông kiểu. Ba vạn đạo kiếm khí trong nháy mắt xông về phía Aesir, nhưng chúng vừa chạm vào hào quang quanh thân hắn đã nhanh chóng tan tành. Dù có trang bị truyền thuyết cấp 100, cũng chẳng thể gây hấn gì với Aesir.
Giang Thần lớn tiếng nói: "Quan chỉ huy đại nhân, mọi người mau rời đi trước, để ta chặn bọn chúng lại, lúc này không thể ham chiến."
"Ngươi làm được không?"
"Được."
Harvey Franklin quay đầu nhìn đám dũng sĩ, trong mắt bọn họ nào có chiến ý, chỉ toàn sự sợ hãi với U Minh tộc. Không có khí thế của dũng sĩ, căn bản không thể đối phó với địch.
Harvey Franklin bất đắc dĩ ra lệnh rút lui.
Thấy Harvey Franklin rút lui, Aesir cũng dẫn đại quân xông lên giết. Giang Thần nhíu mày, lập tức mở 【nguyên khí kết giới】.
Trong vòng ngàn mét...
Sức nặng của tất cả mọi người tăng lên gấp trăm lần.
Ngoại trừ Aesir, toàn bộ chiến sĩ phía sau Aesir đều ngã rạp xuống đất, không thể động đậy, dường như cảm nhận được trọng lực gấp trăm lần đang đè lên người.
Aesir cau mày: "Trọng lực à, xem ra ngươi đã đổi trang bị rồi."
"Ngươi lại không sao?" Giang Thần kinh ngạc.
Aesir nói: "Chỉ chút trọng lực mà có thể cản ta sao? Trang bị của ngươi tuy có trọng lực cộng thêm, nhưng trang bị của ta có thể triệt tiêu trạng thái dị thường. Vậy nên đồ của ngươi hoàn toàn vô dụng với ta."
Thì ra là thế.
Mẹ nó, sao lại quên mất còn cái hiệu ứng này, sớm biết đã thêm một kỹ năng triệt tiêu trạng thái dị thường, thật là không nghĩ tới mà!
Tuy Giang Thần không thể ngăn cản Aesir, nhưng có thể ngăn cản được cả trăm vạn đại quân phía sau.
Aesir còn phải đuổi theo giết dũng sĩ. Như vậy, hàng triệu chiến sĩ phía sau Aesir sẽ trở thành vật hy sinh, thành điểm kinh nghiệm của Giang Thần.
Rõ ràng Aesir cũng nghĩ đến điểm này, nên không tiếp tục truy kích, mà đứng yên tại chỗ.
Giang Thần cũng không dám tùy tiện hành động, ai mà biết được tên tiểu tử này còn có chiêu trò gì, nếu sơ ý thì "Barbie Q" rồi, biết làm sao bây giờ?
Dù sao cũng là cường giả Ngũ Chuyển, vẫn là cẩn thận một chút vẫn hơn.
Aesir nhìn chiến sĩ phía sau, chau mày. Theo lý thuyết, dù là trang bị sử thi cũng không có trọng lực đáng sợ như vậy, tên nhóc này đúng là quái thai.
Thấy liên minh loài người đang rút lui, Aesir biết đã bỏ lỡ thời cơ chiến đấu, không thể tiếp tục truy kích.
Aesir nói: "Kết giới."
Mấy chùm tia sáng trong nháy mắt hợp lại, bao vây cả trăm vạn đại quân. Aesir bước ra, tay trái nắm quyền, tiến về phía Giang Thần.
Dùng kết giới bao vây hàng triệu đại quân, bảo vệ bọn chúng. Bản thân thì đơn đả độc đấu với Giang Thần. Ý này thực sự không tệ.
Giang Thần lần nữa mở kỹ năng Vạn kiếm Quy Tông, kiếm khí xông vào kết giới, xem có thể phá được kết giới hay không, diệt cả trăm vạn đại quân, nếu đánh tan được thì cả trăm vạn đại quân đó lại là điểm kinh nghiệm.
Đương đương đương...
Ba vạn đạo kiếm khí xông vào, đánh vào kết giới, vẫn không nhúc nhích.
Lúc này Aesir xông tới Giang Thần, thẳng tay đấm vào vị trí Giang Thần đang đứng.
Keng két két...
Không gian rung động, vỡ tan như gương.
Giang Thần nhanh chóng né tránh.
Lúc này Giang Thần biết được, phạm vi tấn công của người này xa nhất là 200 mét, chỉ cần ở ngoài 200 mét thì sẽ không có chuyện gì.
Aesir công phòng toàn diện, cận chiến vô địch, khuyết điểm duy nhất là tốc độ chậm, không theo kịp tốc độ của Giang Thần. Đây cũng là lý do Giang Thần dám ở lại chặn một mình.
Aesir thấy Giang Thần không ngừng di chuyển, luôn giữ khoảng cách ngoài 200 mét, biết rõ mình không cách nào giết được hắn, đành phải quay trở lại.
Aesir ra lệnh rút quân.
Trên chiến trường bỗng xuất hiện cảnh tượng lúng túng. Có vài chiến sĩ nằm trên đất không thể nhúc nhích, căn bản không thể đứng dậy, điều đáng tiếc là dưới lực 10 tấn, đám chiến sĩ U Minh tộc này lại chẳng có ai chết cả.
Mẹ nó, thật xấu hổ.
Nghĩ kỹ thì cũng đúng, chiến sĩ U Minh tộc ai ai cũng là chiến binh, 10 tấn chỉ đủ làm bọn chúng nằm rạp xuống, chứ không thể đè chết được, muốn đè chết e rằng phải tăng gấp mười lần trọng lực may ra.
Nhưng với trọng lực 10 tấn, bọn chúng đã không còn chút sức chiến đấu nào.
Aesir nói: "Hủy trọng lực kỹ năng của ngươi đi, trận này coi như hòa."
Ngươi bảo ta dừng là ta dừng chắc, ngươi tưởng ngươi là ai?
Có Aesir ở đây, Giang Thần cũng không có biện pháp gì.
Rút kỹ năng. Mấy ngàn chiến sĩ U Minh Tộc lúc này mới thở phào, loạng choạng đứng lên.
Ngay lúc này, Giang Thần lại lần nữa mở nguyên khí kết giới. Đám chiến sĩ vừa đứng lên lại lập tức nằm bẹp xuống đất.
Bọn chiến sĩ U Minh tộc tức giận không thôi. Thật không có võ đức. Mẹ nó ngươi đang đùa ta chắc!
Aesir chau mày: "Ngươi tên gì?"
"Giang Thần."
"Ta tên là Aesir, là hoàng tộc của U Minh tộc, lần sau ta nhất định giết ngươi."
"Chờ khi nào ngươi có bản lĩnh đó hẵng nói!"
Giang Thần rút nguyên khí kết giới. Mấy ngàn người trong nháy mắt khôi phục khả năng khống chế cơ thể, có người lục tục đứng dậy, có người tiếp tục nằm ườn ra đất.
Kiếm khách, mẹ nó chẳng lẽ lại định làm một lần nữa?
Giang Thần cười lớn, xoay người rời đi.
Giang Thần nhảy vài cái đuổi theo đại quân. Harvey Franklin thấy Giang Thần trở lại, thấy U Minh tộc không đuổi theo liền thở phào một hơi: "Tên kia thật đáng sợ, trang bị trên người hắn nhất định có thêm hiệu quả không gian, phối hợp với đặc tính nghề nghiệp của hắn, rất khó giết được."
"Trừ phi là cao thủ Thất Chuyển xuất hiện, mới có thể phá được giới hạn của hắn."
Trong lòng Giang Thần khẽ động: "Bên ta không có dũng sĩ như vậy sao?"
Harvey Franklin lắc đầu: "Không có, đây là độc nhất nghề của bọn chúng. Bên ta cũng có Pháp sư không gian, nhưng kỹ năng hoàn toàn khác nhau."
"Dù cùng là Pháp sư không gian, nhưng các kỹ năng khác biệt hoàn toàn."
"Bây giờ muốn đuổi U Minh tộc ra ngoài, chỉ có chờ liên minh phái cao thủ đến đối phó, nhắm vào đặc tính nghề nghiệp mà nhất kích tất sát."
"Ta xem trang bị thuộc tính của ngươi, toàn là đồ màu mè, ngươi nên dựa vào đặc tính nghề nghiệp bản thân mà tập trung vào nó. Cái gì trúng độc hiệu quả cũng có, một mình ngươi là Kiếm Khách, sao lại có trúng độc, còn cả hỗn loạn, mẹ nó đúng là kỳ quái."
Harvey Franklin không nhịn được giễu cợt. Còn có cả cái gì hồi phục sinh mệnh, lồng bảo hộ, đủ thứ linh tinh. Đúng là lãng phí vô ích thuộc tính bộ đồ truyền thuyết.
Giang Thần: "Sao ngươi không sớm nhắc ta?"
"Ta cứ tưởng ngươi biết rồi chứ." Harvey Franklin nghiêm túc nói: "Tên chủ soái U Minh tộc đó cũng mặc trang bị phát huy đặc tính bản thân. Bản thân là chiến sĩ hệ không gian, bộ trang bị trên người hắn hoàn hảo, đưa thuộc tính tấn công phát huy đến cực hạn, rất đáng sợ."
Giang Thần nghĩ một lát, thấy quả thật đúng là đạo lý này.
"Về sau chế tạo trang bị phải có thêm thuộc tính giảm trạng thái dị thường. Bây giờ ngươi chỉ đối phó với dũng sĩ bình thường, chúng không có kỹ năng nghề đặc biệt, sau này nếu gặp những nghề mạnh khác, ngươi nhất định sẽ chết."
"Giống như tên chủ soái U Minh tộc kia vậy." Harvey Franklin nghiêm túc nhắc nhở.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận