Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi

Chương 226: Đế 226 chương, gặp phải Carmen gia tộc người

Chương 226: Đế 226 chương, gặp phải người của gia tộc Carmen Hắc Ám Trận Doanh.
Annie như có điều suy nghĩ, thân phận của Angelina có vấn đề, cô gái này tinh ranh, thần lực lại rất mạnh mẽ, người này rốt cuộc là ai? Lại có thể làm vỡ nát mộng cảnh của những người khác.
Là Thần Hậu duệ? Hay là Thần Chuyển Thế Chi Thân?
Annie vốn muốn tiến vào mộng cảnh của Angelina, đọc trí nhớ của nàng để tìm nhược điểm của Giang Thần, nhưng không ngờ lại phát hiện ra bí mật trên người Angelina.
Bây giờ phân thân của Annie đang ở trong cơ thể Isabel.
Xem ra chỉ có thể chờ ngày mai mới có thể hành động tiếp.
Sáng sớm hôm sau.
Giang Thần tỉnh lại, đợi cả đêm nhưng không thấy Ám Vu sư tới, mà chỉ nghe thấy tiếng gầm giận dữ, thì ra Angelina đã tỉnh lại.
Giang Thần hỏi: "Tối qua ngươi không nghe thấy tiếng động gì sao?"
"Tiếng động gì?" Angelina không hiểu.
"Ngươi ngủ như heo chết vậy. Ngươi mơ thấy gì?"
Angelina trợn mắt: "Ngươi mới ngủ như heo chết, tối qua ta ngủ không hề mơ."
"Ngươi lại không nằm mơ." Giang Thần kinh ngạc.
"Đương nhiên, nằm mơ có gì tốt, cứ ăn ngon ngủ kỹ là được, mơ làm gì cho mệt?"
Quả nhiên là khác biệt, nhìn người ta xem, ngay cả mơ cũng không có.
Giang Thần nói: "Nếu có ai hỏi ngươi thì ngươi cũng nói tối qua bị đánh thức."
Angelina không hiểu gì.
"Có nghe thấy không?" Giang Thần thấp giọng quát.
"Ồ." Angelina nhỏ giọng lẩm bẩm.
Giang Thần nhìn Angelina, tức không chịu được, nữ nhân này có thể dùng đầu óc một chút không? Mọi người đều bị đánh thức, chỉ có mỗi mình ngươi không bị, chẳng lẽ người khác sẽ không thấy kỳ lạ sao?
"Đi thôi!"
"Còn chưa đánh răng!"
"Quét cho ngươi một cái đầu quỷ, ta đã hai ngày không đánh răng rồi."
"Biến thái." . . . . . .
Giang Thần đứng trên tường thành, nhìn đối diện vẫn đóng cửa im ỉm, xem ra hôm nay không có chiến tranh rồi, hắn còn đang muốn nâng cấp đấy, xem ra hôm nay là không được.
Cũng không biết Thần Chi tử còn có thủ đoạn gì nữa.
Ngay khi Giang Thần chuẩn bị xoay người rời đi, thì cảm thấy mấy ánh mắt đầy thù hận đang nhìn mình, ánh mắt kia mang theo sát ý rõ ràng. Giang Thần quay đầu lại thì thấy một thanh niên lập tức xoay người nhìn ra chỗ khác.
Người này là ai?
Chẳng lẽ hắn có thù oán với mình? Mình đâu có đắc tội ai.
Nhìn người thanh niên đó đứng cạnh một người, thân ảnh kia sao quen thuộc vậy? Chẳng phải những kẻ vây quét kẻ trụy lạc, là người của gia tộc Carmen sao.
Người thanh niên kia là người của gia tộc Carmen.
Giang Thần cười thầm.
Các ngươi tới đúng lúc quá nhỉ!
Giang Thần đi tới trước mặt thanh niên kia, chất vấn: "Ngươi nhìn gì vậy?"
Carmen Tiger ngơ ngác, hắn không nghĩ tới Giang Thần lại trực tiếp đến chất vấn mình như vậy.
"Làm gì?"
"Ta hỏi ngươi nhìn gì?"
"Ta vừa nãy có nhìn ngươi đâu."
"Nói láo, ta thấy rồi, ta chỉ hỏi tại sao ngươi nhìn ta?"
Carmen Tiger tức giận: "Ta thích nhìn thì sao?"
"Nhìn ta phải trả giá đắt đấy."
Giang Thần túm lấy ống tay áo của Carmen Tiger, trực tiếp đẩy hắn vào tường, nhân tiện rút luôn mười mấy sợi tóc của hắn, Carmen Tiger đập vào tường, sau gáy đau điếng.
Carmen Tiger nổi giận, nhìn ngươi thôi mà cũng không được sao? Mẹ nó ngươi nghĩ ngươi là ai chứ!
Carmen Tiger lớn tiếng kêu: "Giết người, giết người!"
Mọi người rối rít nhìn về phía này, quan chỉ huy Perus cũng nhìn thấy, thấy có người phát sinh mâu thuẫn, liền tới can ngăn.
Bây giờ không phải là lúc phát sinh mâu thuẫn.
Perus cau mày: "Xảy ra chuyện gì?"
Carmen Tiger chỉ vào Giang Thần nói: "Mọi người thấy cả rồi đấy, hắn muốn giết ta, hắn vừa nãy muốn giết ta."
Perus nhìn Carmen Tiger hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Ta vừa đứng đây thì hắn xông tới động thủ với ta, còn muốn rút kiếm giết ta, ta cũng không hiểu chuyện gì."
Perus nhìn Giang Thần: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Hắn vừa nãy nhìn ta."
Perus nhíu mày.
"Hắn nhìn ngươi mà ngươi muốn rút kiếm?"
"Hắn nhìn ngươi thì ngươi liền động thủ?"
"Trong mắt hắn mang theo thù hận, ta tưởng là gian tế của Hắc Ám Trận Doanh."
"Nói bậy, ta đường đường là một 【 Sứ Đồ 】 sao lại là gian tế được? Rõ ràng là ngươi muốn giết ta, ta nhất định sẽ báo lên trên!"
Perus trách một câu: "Mọi người đừng có đứng xem nữa, ai làm gì thì làm đi."
Perus kéo Giang Thần sang một bên, nhỏ giọng nói: "Ngươi có phải là có thù oán với hắn không?"
"Không có."
"Bất kể có hay không có thù oán, hắn là 【 Sứ Đồ 】, nếu ngươi động thủ với hắn thì chúng ta cũng không giữ được ngươi, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, nhất là lúc này, tuyệt đối không thể để cho người ta nắm được điểm yếu."
"Nếu bị người khác nắm được nhược điểm, ngươi muốn tấn thăng 【 Sứ Đồ 】 là chuyện không thể nào, hiểu chưa?"
Giang Thần gật đầu: "Ta biết, ta sẽ qua đó xin lỗi."
Giang Thần đi tới, vẻ mặt áy náy: "Huynh đệ, xin lỗi, vừa nãy là ta quá nóng nảy, bây giờ cũng đang trong thời kỳ đặc biệt, vì ta quá căng thẳng nên mới nhầm ngươi thành người của Hắc Ám Trận Doanh."
Carmen Tiger tức giận, ngươi căng thẳng cái rắm á! Mẹ nó ta nghi ngờ ngươi là cố ý phá đám đấy.
Perus nói: "Được rồi, mọi chuyện cũng chỉ là hiểu lầm thôi, Giang Thần đã nhận lỗi rồi, chuyện này coi như bỏ qua đi."
"Cái gì mà coi như bỏ qua? Hắn vừa nãy muốn giết ta, chuyện này tuyệt đối không thể tính như vậy được."
Vẻ mặt Perus sa sầm xuống: "Ngươi nói lại lần nữa xem?"
Carmen Tiger nhìn ánh mắt đáng sợ của Perus, nhất thời không dám nói thêm: "Vậy thì. . . Vậy thì thôi đi."
"Biết thế là được, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, có lúc ta cũng nhầm lẫn người khác đấy."
Carmen Tiger bị dọa toát mồ hôi lạnh, ảo não bỏ đi.
Lời của Perus hắn đã hiểu rõ. Nếu là hắn nhận nhầm thì chuyện đó còn đáng sợ hơn. Nói không chừng sẽ trực tiếp động thủ.
Perus nói: "Bây giờ không còn chuyện gì nữa rồi."
"Ừm, lần sau ta nhất định sẽ chú ý."
"Còn có lần sau nữa hả?"
"Hắc hắc. . . Ta nói là lần sau tìm chỗ không người mà thôi."
Perus nhìn bóng lưng Giang Thần rời đi, trong lòng thầm chửi một câu, cái tên chết dẫm này. . . . . .
Perus cũng nhìn ra được.
Giang Thần có thù oán với gia tộc Carmen, nhưng cho dù có thù oán thì cũng không thể động thủ vào lúc này, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, một khi động thủ rất dễ bị người ta nắm được điểm yếu.
Hơn nữa Carmen Tiger lại còn là 【 Thần Sứ 】. Không thể so với dũng sĩ bình thường.
. . . . . .
Giang Thần trở lại chỗ của mình, đặt mấy sợi tóc đã nhặt được ở bên cạnh gối, sau đó mới đi ra khỏi phòng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, không biết Vu sư kia có mắc lừa không.
Kệ nó đi!
Cho dù có bị nguyền rủa thì người bị nguyền rủa cũng đâu phải mình.
Giang Thần tiếp tục đi lang thang trong thành phố, tâm thần thả lỏng, hắn muốn xem có ai vào phòng hắn không.
Isabel đi tới cửa phòng Giang Thần.
Cốc cốc cốc. . . .
Gõ vài tiếng lên cửa, không có ai trả lời, lúc này nàng mới vặn cửa đi vào.
Nhìn thấy tóc ở dưới gối.
Trong lòng nàng cười thầm, tối qua đi cùng với hắn, nhặt tóc bỏ ở cạnh gối cũng được đấy. . . . . .
. . . . . .
Giang Thần như có điều suy nghĩ.
Isabel?
Sao lại là nàng?
Chẳng lẽ nàng bị đầu độc rồi sao? Vu sư kia làm cách nào vậy?
Rốt cuộc là bằng cách nào mà hắn có thể mê hoặc người khác, chẳng lẽ chỉ nói vài câu mà có thể mê hoặc người ta?
"Nghĩ gì mà nhìn ngươi cứ ngơ ngẩn vậy?" Angelina thấy Giang Thần đang trầm tư, bộ dạng lòng không yên liền hỏi.
"Không có gì?"
"Trong lòng ngươi chắc chắn đang có chuyện, bộ dạng không an lòng như vậy mà."
"Ta đang nghĩ không biết lúc nào chúng ta mới Nhị Chuyển được."
"Còn sớm mà, bây giờ mới có cấp 66, ít nhất cũng phải cấp 99 thì mới Nhị Chuyển được."
"Không sao, cứ trải qua nhiều trận chiến tranh nữa là được, ta nghĩ chắc sẽ nhanh thôi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận