Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi

Chương 196:, ta không tốt đứng lên ngay cả mình đều sợ

"Đi mau đi, ngươi quá nhỏ bé, căn bản không thích hợp tham gia loại chiến đấu này." Giang Thần hết lời để nói.
"Mới vừa rồi ngươi nói chuyện thế nào ta nghe không hiểu?"
"Mới vừa rồi ta nói là Long Ngữ, ngươi không phải Long, tự nhiên nghe không hiểu á."
"Vậy ngươi biết rõ ta là dũng sĩ dưới trướng liên minh các thần, biết rõ ta nghe không hiểu, vậy ngươi còn lải nhải nói?"
"Sự thật chứng minh ta nói đúng."
"Đúng cái gì?"
"Ngươi vào đây tìm kiếm Long để ký khế ước, mà ta là điện hạ Olive vĩ đại, được ký khế ước với ta là vinh hạnh lớn nhất cả đời ngươi."
Ta mẹ nó phục ngươi cái Lão Lục, còn dám nói mình rất cường đại, ngoài trừ bộ n·g·ự·c lớn một chút ra, chẳng có gì đặc biệt mạnh cả. Thực lực nhỏ yếu, giọng lại rất to.
Giang Thần ký khế ước là để tìm Long cường đại, tăng thêm chiến lực, giờ lại không biết ăn nói sao với một tiểu nha đầu tự xưng điện hạ này. Vậy làm sao đây?
Khế ước chỉ có một lần, hoặc là Long c·hết, hoặc là chính mình c·hết, khế ước mới mất hiệu lực. Đương nhiên còn một khả năng nữa, là cả hai bên cùng đồng ý giải trừ khế ước.
Giang Thần hỏi, "Ngươi biết dùng ma pháp?"
"Ma pháp chỉ là chuyện nhỏ, ta biết rất nhiều ma pháp, ma pháp toàn thuộc tính ta đều biết, không gian, hỗn độn, thời gian, những ma pháp này ta cũng biết."
"Vậy sao ngươi lại bị đuổi giết?"
"Ta chỉ nói là ta biết, chứ ta không nói ta dùng được, đây là hai chuyện khác nhau."
Giang Thần hết sức nghi ngờ con nhóc này đang gạt mình, nhưng hắn chẳng có bằng chứng gì, cái gì mà biết ma pháp mà lại không dùng được ma pháp chứ?
"Vậy có nghĩa là ngươi hoàn toàn không biết sử dụng ma pháp nào?"
"Bây giờ sẽ một loại."
"Ma pháp gì?"
"Đồ ngốc, là ma pháp ký khế ước với ngươi đó."
Giang Thần hoàn toàn bái phục: "Ta mẹ nó phục ngươi cái Lão Lục, chỉ biết mỗi cái ma pháp này, mau giải trừ khế ước cho ta, cút càng xa càng tốt."
"Ngươi lại dám ghét bỏ điện hạ Olive vĩ đại, ngươi đúng là quá ngu ngốc mà."
Giang Thần hơi mất kiên nhẫn: "Đừng có nói nhảm, một chút chiến lực cũng không có, ta còn phải nuôi ngươi, ngươi có phải nghĩ mình lợi hại lắm không?"
"Bây giờ ta mới ba tuổi, đương nhiên sẽ không dùng được ma pháp, đợi ta lớn lên, ngươi sẽ thấy điện hạ Olive vĩ đại mạnh mẽ cỡ nào."
Mẹ nó.... Ba tuổi đã phát triển tốt vậy rồi? Ngươi mẹ nó cả ngày ăn Lục Vị Địa Hoàng Hoàn hả? Tiểu tử, ngươi đang trên con đường phạm tội càng lúc càng lún sâu rồi đấy........
Giang Thần hỏi, "Vậy đại khái mất bao lâu?"
"Bây giờ ta mới ba tuổi, khi trưởng thành thì ta sẽ lĩnh ngộ ma pháp, đến lúc đó, ta sẽ chinh phục cả thế giới, và ngươi sẽ trở thành đồng bạn của ta, theo ta cùng nhau s·á·t l·ụ·c, theo ta cùng nhau th·ố·n·g t·r·ị thế giới."
Lừa dối, toàn là lừa dối. Ta mẹ nó tin ngươi mới lạ, đồ tiểu nha đầu phiến t·ử. Còn phải đợi ngươi mười năm, mười năm nữa chắc ta thành thần rồi ấy chứ. Con bé này, còn biết l·ừ·a hơn cả Mã Vân.
Giang Thần nhất thời hết ý kiến, giờ hắn không biết phải làm gì? Tiếp tục nuôi con bé này, tuy không có thực lực nhưng cũng đẹp đó chứ! Vấn đề là đẹp mà có ích gì! Với cả nó còn vị thành niên, mới ba tuổi à!
Giang Thần nói, "Ngươi biết ma pháp để ký kết khế ước, cũng biết ma pháp giải trừ khế ước phải không?"
"Cái đó chỉ có thể tạo ra, không giải trừ được."
"Vậy được, đợi chúng ta trở lại thế giới Sillero, chúng ta liền giải trừ quan hệ."
"Ngươi lại từ chối điện hạ Olive vĩ đại, ngươi đúng là vô tri, ngốc nghếch quá đi."
"Trừ phi ngươi để ta cưỡi lên lưng ngươi."
"Đừng hòng, ta là điện hạ Olive vĩ đại......"
"......"
"Thân là người mạnh nhất Long Tộc trên thế giới, làm sao có thể cho ngươi cưỡi lên lưng ta."
"......"
"Chẳng lẽ ngươi không muốn theo điện hạ Olive vĩ đại chinh chiến thế giới sao?"
"......"
"Chẳng lẽ ngươi không muốn được vạn người ngưỡng mộ sao?"
"......"
Giang Thần hoàn toàn cạn lời, không ngờ con bé này không chỉ bị tr·u·ng n·h·ị b·ệ·n·h mà còn là kẻ lắm lời, cái này phải chỉnh làm sao đây!
Olive thấy Giang Thần im lặng, một ma pháp trận rỗng xuất hiện, thân hình Olive chợt lóe, từ không gian khế ước đi ra, đi theo Giang Thần.
"Sao ngươi không nói gì, có phải cảm thấy vinh hạnh vì có thể ký kết khế ước với điện hạ Olive không?"
Giang Thần liếc mắt nhìn Olive. Xú nha đầu, bây giờ ta hối hận muốn c·h·ế·t.
Giang Thần mắt sáng lên, chỉ về phía trước nói: "Có sao băng kìa!"
Olive nhìn.
Sao băng đâu? Chẳng thấy gì cả. Lại còn dám gạt người ta, khi Olive quay đầu lại, đã không thấy Giang Thần đâu, Olive tức giận dậm chân, đáng ghét, đồ dũng sĩ.
Giờ phút này, khỏi nói Giang Thần đắc ý bao nhiêu. Trong nháy mắt, liền chạy tới một nơi rất xa, khi Giang Thần đang định cười to, bỗng nhiên nghe thấy tiếng của Olive.
"Tốc độ của ngươi nhanh thật, quả nhiên dũng sĩ điện hạ Olive vĩ đại chọn không phải là người thường."
Giang Thần: ? ? ? ? ?
Mẹ nó, sao ngươi theo kịp vậy, còn nhanh hơn ta nữa, một đạo quang mang chợt lóe, Olive xuất hiện bên phải Giang Thần, mỉm cười nhìn Giang Thần.
Hai người nhìn nhau, Giang Thần thì trợn trắng mắt.
"Tốc độ ngươi rất nhanh."
"Vớ vẩn, bây giờ chúng ta là quan hệ khế ước, dù ngươi đi đến đâu, ta đều sẽ vào không gian khế ước, sau đó thông qua không gian khế ước trở về bên cạnh ngươi, thân là điện hạ Long Tộc vĩ đại, tuyệt đối không bỏ rơi bằng hữu."
Giang Thần hoàn toàn bái phục con bé này.
Thật không khác gì thuốc cao dán da c·h·ó, dính vào rồi thì đi đến đâu cũng bám theo tới đó.
"Chẳng lẽ ngươi không lo Tà Thần xâm nhập thế giới Cự Long của các ngươi sao?"
"Yên tâm đi, lũ tay sai của Tà Thần chỉ là tiểu lâu la đối với ta mà thôi, có mẫu thân của ta ở đây, người sẽ giết hết chúng, mẫu thân ta lợi hại lắm đó."
"Vậy mình ngươi ra ngoài, mẹ ngươi không lo lắng sao?"
"Trước đây ta chỉ muốn đến những thế giới khác chơi thôi, nhưng mẫu thân không cho phép, nhưng bây giờ thì khác rồi... bây giờ ta theo ngươi, có thể đi dạo khắp nơi, tha hồ vui chơi." Olive cười một tiếng.
"Ngươi còn nhỏ, ta thấy ngươi nên quay về bên cạnh mẹ thì hơn, đi theo ta rất nguy hiểm." Giang Thần giọng nghiêm túc nói.
"Yên tâm đi, đợi ta trưởng thành ta sẽ bảo vệ ngươi."
Con nhóc này không dễ bị lừa tí nào, Giang Thần cũng hiểu, con bé này có thể hóa hình, chắc chắn là nhân vật lợi hại trong Long tộc, về phần mẫu thân của nàng, thì khỏi phải nói rồi, ít nhất Giang Thần không đ·á·n·h lại.
Giờ thì xong rồi, bắt con gái người ta, lại còn ký khế ước với con gái người ta, không biết mẹ nàng biết rồi, có ra tay không đây. Nếu mà thật sự ra tay thì khó mà nói lắm. Cho nên bây giờ mục đích của Giang Thần chính là lừa con bé này đi, giải trừ quan hệ khế ước.
"À đúng rồi, mẹ ngươi ở Long Tộc có địa vị gì?"
"Người là tộc trưởng, là tộc trưởng Cự Long trên thế giới đó, có phải là lợi hại lắm không."
Ờ......
"Nha đầu, chẳng lẽ ngươi không sợ ta là người xấu sao?"
"Không biết, ta là Olive, có thể nhìn thấy nhân phẩm, ít nhất ngươi không phải người như vậy."
Ta cái thảo. Ta không tốt đứng lên, ngay cả chính ta còn thấy sợ. (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận