Toàn Dân Chuyển Chức, Ai Dám Nói Nghề Kiếm Khách Là Rác Rưởi

Chương 283:, chế tác mặt nạ

Giang Thần bước ra khỏi tửu quán Mây. Chậm rãi bước đi trên đường lớn. Ở khu chợ đen không ai quản lý, giết Hudgens không phải chuyện gì, giết một Thần Nữ, lại giết thêm một Thần Chi Tử cũng chẳng hề gì to tát.
Lâm Dương Trạch: "Ngươi lấy chính mình làm mồi nhử, tên Hudgens đó chưa chắc đã xuất hiện."
"Đừng quên, năng lực cảm nhận của đồ đệ ta rất mạnh, Hudgens ẩn nấp ở đâu, ta đều nắm rõ như lòng bàn tay, hắn không qua mặt được ta."
"Nhưng mắt ngươi có nhìn thấy đâu."
"Ta cứ đường hoàng đi lại trên đường lớn, Hudgens chắc chắn sẽ biết, mà một khi biết hắn sẽ lộ ra sơ hở."
"Sơ hở là gì?"
"Hắn hoài nghi Eleanor bị ta giết, nhất định sẽ lộ sát ý, chẳng lẽ ngươi quên, ta đã truyền cho ngươi 【 tâm giới 】."
Lâm Dương Trạch im lặng không nói gì.
Tâm giới tuy có thể cảm nhận tâm tình, cảm nhận sát ý, nhưng khoảng cách rất gần, không phải ở ngoài mấy trăm thước đều cảm nhận được, mà chỉ có thể trong vòng mười thước.
Đồ đệ này đúng là biến thái, nếu không sao có thể cảm nhận được chứ.
Ngay lúc Lâm Dương Trạch đang nghi ngờ.
Giang Thần dừng bước, nhìn sang bên phải, thấy bóng Hudgens ở ngoài cửa sổ, đồng thời cũng cảm nhận được sát ý trên người hắn.
"Tìm thấy ngươi rồi."
"Tìm được rồi?"
"Ừ."
"Động thủ?"
"Ta cần một cái mặt nạ da người."
"Của ai?"
"Trần Cận Nam."
"Vậy ngươi tìm đúng người rồi, sư phụ từng được ca tụng là 'thiên diện lang quân', chế tác mặt nạ da người giống y như đúc, không ai phát hiện ra được."
"Cần bao lâu?"
"Một giờ là đủ."
Giang Thần quay đầu theo Lâm Dương Trạch trở lại tửu quán Mây, Lâm Dương Trạch lấy từ trong túi ra một ít đồ như hàng gốm, đoản đao, đất vàng, ngân châm. . . . . . .
Giang Thần đứng sang một bên, đầy hứng thú quan sát mọi thứ.
"Muốn học?"
"Ừ."
"Vậy thì tốt, chịu khó học hỏi đi, đáng tiếc mắt ta không nhìn thấy, không thể dựa vào dung mạo một người để chế ra mặt nạ giống y như đúc."
"Vậy phải làm sao?"
"Còn có một cách khác, đó là đắp đất vàng lên mặt người mà ngươi muốn chế mặt nạ, chờ đất vàng đông cứng lại, cẩn thận gỡ ra từng chút, đợi nó định hình là được."
Trong lòng Giang Thần chợt động, chẳng phải Trần Cận Nam làm y như vậy sao!
Cái này không thành vấn đề.
Giang Thần hỏi: "Đây là bùn gì vậy?"
"Đây không phải bùn, đây là đất vàng, là một loại vật liệu đặc biệt, chế tác loại vật liệu này rất đơn giản, mặt nạ da người mới là khó nhất, muốn đạt đến hiệu quả giống như đúc, lại trông giống thật, nhất định phải có một loại thuốc nước đặc biệt."
"Đất vàng này đưa cho ngươi, ngươi tìm cơ hội gài bẫy Trần Cận Nam, dán lớp đất vàng mềm lên mặt hắn, đợi nó đông lại rồi lấy xuống, nhớ lúc lấy phải cẩn thận một chút, nếu đất vàng vỡ nát thì không cách nào định hình được nữa, bước này rất quan trọng."
"Khi sư phụ còn nhìn thấy được thì không cần đắp lên mặt, trực tiếp định hình là xong rồi."
Giang Thần hiểu rõ, lão già lúc trước khẳng định rất lợi hại.
Kỹ năng này nhất định phải học được.
Giang Thần cầm lấy đất vàng, bước ra đại môn, nghĩ cách tìm cơ hội tiếp cận Trần Cận Nam, thấy Trần Cận Nam đi ra, bèn đi theo, cười nói: "Trần đại ca."
Trần Cận Nam quay đầu lại, nhìn dáng vẻ Giang Thần.
Người trẻ tuổi này là ai vậy!
Gọi mình là đại ca? Ta biết ngươi à?
Giang Thần cười nói: "Trần huynh, ngươi không nhận ra ta sao, hôm qua chúng ta còn uống rượu với nhau đó!"
Hôm qua? Ta hôm qua có uống rượu đâu!
Không đúng, hình như có uống chút ít.
Trần Cận Nam vẻ mặt hồ nghi: "Ngươi là?"
"Ta là Trần Hạo Nam."
"Tìm ta có việc?"
"Trần huynh hôm qua mời ta uống rượu, hôm nay đến lượt ta mời lại Trần huynh, hôm nay đến lầu Diễm Xuân, không say không về."
Trần Cận Nam cười lớn ha hả: "Ta nhớ ra rồi, hóa ra là ngươi!"
Chuyện lạ năm nào cũng có, lại có một tên ngốc mời mình uống rượu?
Hai người vừa cười nói vừa đi về phía lầu Diễm Xuân, Giang Thần cười nói: "Tú bà, tìm tám cô nương xinh đẹp lên đây."
Trần Cận Nam sợ hết hồn, tám cô. . . . .
Tám cô thì không kham nổi, huynh đệ à.
"Huynh đệ, có phải hơi lãng phí không, thật ra có thể gọi ít lại, dù sao gái ở đây không hề rẻ."
"Không sao cả, hôm nay ta đãi khách, đừng nói tám cô, coi như bao trọn cả lầu Diễm Xuân cũng được, có điều sư phụ dặn ra ngoài phải khiêm tốn."
Trần Cận Nam gật đầu: "Khiêm tốn, khiêm tốn."
Cái tên Trần Hạo Nam này là phú nhị đại? Ta khốn nạn, sao không sớm quen biết nhỉ, nghĩ đến những ngày tháng trước kia phải gặm bánh bao, có bao nhiêu là khổ sở, Trần Cận Nam thiếu chút nữa đã rơi lệ, ngày lành của ta cuối cùng cũng đã tới.
Trần Cận Nam vỗ ngực: "Huynh đệ, sau này có chuyện bất bình gì cứ tìm ta, Trần Cận Nam."
Mời hắn uống rượu, đi kỹ viện, tuy Trần Cận Nam ham mê mấy chuyện này, nhưng cũng không phải kẻ ngốc! Người này rõ ràng là muốn tìm hiểu về hắn.
Giang Thần cười ha ha một tiếng: "Mấy chiêu trò nhỏ này của ta không qua được mắt Trần huynh."
Hai người vừa đi vừa vào phòng riêng.
"Huynh đệ, chỉ cần ta làm được, nhất định giúp ngươi hoàn thành."
"Huynh đệ có chút ngưỡng mộ tài năng của Kim Đà Chủ."
Trần Cận Nam nghe vậy cuối cùng cũng hiểu ra.
Thì ra là thích Kim Đà Chủ! Khó trách lại tìm mình uống rượu, có điều Trần Cận Nam lại cảm thấy hơi khó, Kim Vân Khê kia là Đà Chủ, thực lực cao hơn hắn rất nhiều, hắn đâu dám ra tay.
"Huynh đệ, chuyện này hơi khó, Kim Đà Chủ đó là ai chứ, thực lực cao cường, dù chưa có ai dám c·ướ·p dâu, nhưng Kim Đà Chủ đã thề sẽ không lấy ai."
"Trần huynh cứ yên tâm, ta chỉ muốn tìm hiểu về sở thích của Kim Đà Chủ, chứ không phải để Trần huynh ra tay, đến khi nào tìm được cơ hội quen biết cô nương Kim, nhưng trước khi quen biết thì phải biết rõ Kim cô nương thích gì."
"Cái này thì đơn giản."
"Cô ấy thích. . . . .."
"Uống rượu chậm rãi trò chuyện, thời gian còn dài mà."
Sau một giờ. . . . . .
Trần Cận Nam nằm ở trên giường, Giang Thần không nói hai lời, một hồi thao tác, đem đất vàng dán lên mặt Trần Cận Nam, lấy được khuôn mặt, lập tức trở lại tửu quán Mây.
"Sao ngươi lấy được rồi?"
"Tốn mấy trăm ngàn, dùng tám cô nương đổi lấy."
"Tám cô có hơi xa xỉ đấy!" ? ? ? ? Bây giờ là lúc nói chuyện đó sao, xem ra sư phụ cũng lão luyện thật, 'vạn hoa tùng trung quá' mà không dính một mảnh lá. . . . .
Giang Thần thấy Lâm Dương Trạch đổ một chai thuốc nước lên mô hình, theo thời gian trôi qua, rất nhanh thì định hình xong, Lâm Dương Trạch từng chút gỡ đất vàng ra, lộ ra một chiếc mặt nạ.
Lâm Dương Trạch tiếp tục nói: "Đây chính là mặt nạ."
"Nhìn y như thật."
"Vớ vẩn, đây chính là tuyệt kỹ độc môn của ta, hắn có râu không?"
"Có."
Lâm Dương Trạch từ bên cạnh lấy ra mấy sợi râu, dùng một loại thuốc nước khác để dung hợp với mặt nạ: "Như vậy là được, có điều. . . ."
"Có điều làm sao?"
"Ngươi có mặt nạ, vẫn chưa đủ, còn có những thứ khác, đặc biệt là giọng nói, cao thủ liếc mắt một cái là sẽ phát hiện ra sơ hở, phải làm cho giọng nói giống y như đúc mới được."
"Vậy phải làm thế nào?"
"Giọng nói Trần Cận Nam ta rất rõ, giọng thô lỗ, điểm này rất dễ bắt chước, ngươi ngồi xuống."
Giang Thần ngồi lên ghế, Lâm Dương Trạch đi tới phía sau Giang Thần, hai cây ngân châm cắm vào sau lưng Giang Thần, gật đầu nói: "Ừ, bây giờ thì được rồi."
Giang Thần thử há miệng nói chuyện: "Cái này cũng quá đơn giản rồi đi!"
Nghe thấy giọng nói của mình trở nên thô tục hẳn lên, lúc này mới cảm giác sư phụ đúng là người không bình thường, chuyện này mà cũng được?(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận