Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 97: Ngủ Kỷ Thanh Thanh thời điểm, hắn như thế nào không tìm ba mẹ (length: 8244)

Kỷ Hiểu Nguyệt không chỉ tự mình theo Trương nãi nãi hóng chuyện, còn mang theo Phó nãi nãi cùng Phó mẫu đi.
Phó nãi nãi mới từ trong miệng Trương nãi nãi nghe được toàn gia Kỷ Đại Hải làm những việc với Kỷ Hiểu Nguyệt, đang oán giận, nghe được nói có đ·á·n·h nhau, cũng là vẻ mặt hưng phấn mà chạy tới xem náo nhiệt.
Ba người phụ nữ cùng đi tới gần xem.
Vừa đến cửa Kỷ gia, liền nghe được Tôn mẫu đứng ở cửa chống nạnh mắng: "Kỷ Thanh Thanh đúng là đồ l·ẳ·n·g· ·l·ơ. Đối tượng trước kia của Kiến Bân nhà ta là Kỷ Hiểu Nguyệt, hai đứa cùng nhau học cao tr·u·ng, cùng nhau t·h·i đậu đại học. Như thế nào Kỷ Hiểu Nguyệt vừa được đón về, hắn liền cùng Kỷ Thanh Thanh làm ra chuyện kia. Còn đoạt suất của Kỷ Hiểu Nguyệt lên đại học. Nếu không phải l·ẳ·n·g· ·l·ơ, làm sao lại đi đoạt đối tượng của người khác. Ngươi nói nàng ta hiện tại mang thai, ai biết hài t·ử trong bụng có phải con của nhi t·ử ta hay không."
Kỷ Hiểu Nguyệt ở phía ngoài đám người nghe Tôn mẫu tr·u·ng khí mười phần cất giọng mắng, hỏi thăm một thím ở xung quanh: "Sao lại nháo lên vậy?"
Thím kia thấy là Kỷ Hiểu Nguyệt, nhiệt tình nói: "Ta ở trong này hóng được, hình như là Kỷ Thanh Thanh mang thai, nàng ta chạy tới Tôn gia, sau đó người Tôn gia đem người lôi trở về, nói hài t·ử chưa chắc là của Tôn Kiến Bân."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe vậy, kinh ngạc nói: "Mang thai? Nhanh như vậy sao?"
Nội dung cốt truyện nguyên thư không có nhanh như vậy a?
Nguyên cốt truyện tuy rằng hai người rất sớm đã ngủ cùng nhau, nhưng hai người là sau khi kết hôn mới có hài t·ử, trong sách Kỷ Thanh Thanh kết hôn còn diễn ra một trường hợp n·ổi danh, mấy ca ca tặng quà, chỗ dựa sau lưng nàng cũng cho nàng đưa hạ lễ, vô cùng có mặt mũi, kết hôn xong còn một thai sinh ba.
Thím hóng chuyện chậc chậc nói: "Lần trước không phải ngươi mang theo chúng ta đi bắt gian sao. Ai biết hai người đó khi nào đã làm cùng nhau. Tôn Kiến Bân thứ nhất là đi vào phòng Kỷ Thanh Thanh, người đứng đắn ai lại đi chui vào phòng người khác, làm p·h·á hài mới như vậy."
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn xem Trương Bình Bình, một người cả đời coi trọng thể diện, mà giờ đầu tóc rối bời, tr·ê·n mặt còn có vết cào.
Kỷ Đại Hải không ló mặt, hẳn là ngại m·ấ·t mặt, không muốn tham dự mấy chuyện tranh đấu giữa đám đàn bà.
Kỷ Thanh Thanh lui về phía sau Trương Bình Bình, hai mắt đẫm lệ.
Tôn Kiến Bân cùng Tôn phụ đứng ở một bên, nhìn xem một màn hoang đường này.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn trong nguyên thư hai nhà thông gia vốn tương thân tương ái, mà giờ ầm ĩ thành như vậy, cảm thấy vô cùng châm chọc.
Phó nãi nãi chỉ chỉ Tôn Kiến Bân đang núp ở sau lưng Tôn mẫu: "Kỷ Hiểu Nguyệt, kia là đối tượng trước kia của ngươi à."
Kỷ Hiểu Nguyệt bị thanh âm của Phó nãi nãi kéo lại suy nghĩ, cười x·ấ·u hổ: "Chỉ là cùng học cao tr·u·ng, không tính là đối tượng."
Phó nãi nãi hừ lạnh: "Cái loại người, không hề có trách nhiệm, mẹ hắn cùng người khác đ·á·n·h nhau. Hắn làm lớn bụng người ta, không giúp thân nương cũng không giúp Kỷ Thanh Thanh, chẳng khác nào treo mình lên thật cao, sao hắn không đem chính mình treo luôn tr·ê·n tường đi."
Kỷ Hiểu Nguyệt cũng chậc chậc nói: "Đúng vậy a! Lúc này hắn lại t·r·ố·n ở phía sau mẹ mình, khi hắn cùng Kỷ Thanh Thanh lăn lộn, sao không bảo mẹ hắn lên trước."
Lão thái thái nghe Kỷ Hiểu Nguyệt nói thẳng làm cho ngây ngẩn cả người.
Tiểu cô nương này... Nói chuyện quá trực bạch, không x·ấ·u hổ!
Nhà nàng Lập Nghiệp lại t·h·í·ch dạng cô nương này?
Trương Bình Bình lúc này là thể diện không có, mặt mũi cũng không có, nói với Tôn mẫu: "Lần trước Tôn Kiến Bân ngủ cùng Kỷ Thanh Thanh cả đại viện đều thấy, các ngươi còn chối. Hôm nay chuyện này các ngươi không nh·ậ·n, vậy thì tìm c·ô·ng an, đến lúc đó xem ai là người mất mặt."
Tôn phụ ở một bên nghe nói, cũng không làm bộ, gấp giọng mở miệng: "Trương Bình Bình đồng chí, mọi người đều là người có thể diện, ngươi xem việc này ồn ào, quá m·ấ·t mặt."
Trương Bình Bình lôi Kỷ Thanh Thanh ra: "Lúc làm lớn bụng con gái người ta, các ngươi sao không nghĩ tới thể diện. Không muốn chịu trách nhiệm, các ngươi sao không nói thể diện. Hiện tại lớn chuyện rồi."
Bà ta nói, dứt khoát không cần mặt mũi nữa, hướng những người xem náo nhiệt trong đại viện hô: "Lần trước Kỷ Hiểu Nguyệt gọi các ngươi xem hai đứa làm p·h·á hài, tất cả mọi người đều thấy. Hiện tại Thanh Thanh mang thai, Tôn gia bọn họ không muốn chịu trách nhiệm."
"Tôn Kiến Bân, ngươi ra đây cho ta. Ngươi có ngủ với Thanh Thanh nhà ta hay không, ngươi muốn nói Thanh Thanh trong bụng hài t·ử không phải của ngươi, nhà ta tuyệt đối không quấn lấy ngươi. Ngươi dám nói, ta coi như đ·á·n·h c·h·ế·t con bé, cũng không cho Thanh Thanh đi tìm ngươi." Trương Bình Bình đem Kỷ Thanh Thanh k·é·o đến trước mặt Tôn Kiến Bân.
Kỳ thật sự tình rất đơn giản, Tôn mẫu vốn không coi trọng Kỷ Thanh Thanh.
Tối qua Kỷ Thanh Thanh nói mang thai, muốn dựa dẫm vào Tôn gia.
Hai vợ chồng Tôn gia trong đêm thương lượng, cảm thấy Kỷ Thanh Thanh vì chuyện thế thân kia mà thanh danh đều không có. Sau đó hai vợ chồng cũng biết Kỷ Đại Hải sắp bị điều đến ban lịch sử Đảng làm tin tức, Trương Bình Bình bị cách chức.
Liền tình huống Kỷ Thanh Thanh như vậy gả cho nhi t·ử, tiền đồ con của bọn họ làm sao.
Cho nên hôm nay Tôn mẫu liền đem Kỷ Thanh Thanh đ·u·ổ·i ra ngoài.
Ai ngờ, ngày thường cực kì chú trọng thể diện cùng mặt mũi Kỷ Thanh Thanh, lúc này đây lại c·h·ế·t đổ thừa.
Nói nàng mang thai hài t·ử của Tôn Kiến Bân, là người nhà bọn họ.
Nếu không phải Kỷ Thanh Thanh c·h·ế·t không chịu đi, bọn họ cũng không ầm ĩ thành như vậy.
Tôn Kiến Bân vẫn luôn cúi đầu không nói, đến khi hắn ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang cười như không cười trong đám người.
Trong lòng hắn cứng lại, giống như là nuốt phải một miếng ruồi bọ.
"Mẹ, hài t·ử là của con, con đã đáp ứng sẽ cùng Thanh Thanh kết hôn. Mẹ đừng làm rộn, mẹ không ngại m·ấ·t mặt, con cũng ngại." Tôn Kiến Bân cuối cùng mở miệng.
Hắn tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng tâm lý lại hối h·ậ·n.
Nếu hắn không cùng với Kỷ Thanh Thanh, hôm nay liền sẽ không m·ấ·t mặt như thế, càng không có chuyện mang thai này.
Tôn mẫu nghe con nói, giận đến c·ắ·n răng: "Ngươi x·á·c định hài t·ử trong bụng Kỷ Thanh Thanh là của ngươi sao? Nó có thể cùng ngươi không mai mối mà tằng tịu, cũng có thể làm cùng người khác. Tôn Kiến Bân, ngươi nghe kỹ cho ta, ta Tôn gia sẽ không cho loại nữ nhân này vào cửa. Nó thế thân người khác để được lên đại học không nói, còn chưa kết hôn đã có thai, Kỷ gia bọn họ có thể ném người, nhà ta không thể ném."
Nàng nói xong xoay người rời đi.
Lúc rời đi, vừa hay nhìn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt, biểu tình tr·ê·n mặt nàng ta c·ứ·n·g đờ, bước nhanh ly khai.
Tôn Kiến Bân đứng đó, đi không được, không đi cũng không phải.
Mặt mũi của hắn xem như hoàn toàn vứt đi.
Kỷ Thanh Thanh đi qua giữ c·h·ặ·t Tôn Kiến Bân: "Kiến Bân, anh thật sự không muốn chịu trách nhiệm với em sao? Em đã như vậy, nếu anh không cùng em kết hôn, vậy thì em chỉ có nước nhảy sông. Em đã thành một trò cười, nếu anh muốn ép c·h·ế·t em, vậy thì đi đi."
Tôn phụ xem lão bà mình rời đi, chần chờ một chút, hướng nhi t·ử giậm chân, cũng đi.
Tôn Kiến Bân lúc này là thật đã đ·â·m lao phải th·e·o lao.
Hắn còn đang học đại học, còn phải dựa vào cha mẹ cho tiền sinh hoạt, nếu hôm nay hắn theo cha mẹ rời đi, Kỷ Thanh Thanh thật sự sẽ m·ấ·t hết mặt mũi, sẽ bị người đời chọc vào cột s·ố·n·g mà đ·â·m c·h·ế·t.
Lúc này, Phó nãi nãi, người hóng chuyện không chê phiền, cười nói với Tôn Kiến Bân: "Việc này dễ làm a! Ở rể!"
Lời này vừa ra, những người chung quanh liền phụ họa.
Mặt Tôn Kiến Bân lúc thì đỏ, một trận xanh.
Cha mẹ hắn chỉ có mình hắn, sao có thể ở rể.
Hơn nữa thời đại này, nam nhân ở rể là không ngẩng đầu lên được.
Hắn chần chờ một chút, quay đầu nói với Kỷ Thanh Thanh: "Thanh Thanh, hôm qua anh đã nói em không thể theo anh về nhà. Cha mẹ anh là gh·é·t nhất những người không biết kiểm điểm. Em bảo anh về nói với bọn họ, bọn họ sẽ không ầm ĩ thành như vậy. Em lại muốn nói cho bọn hắn, hiện tại làm sao kết thúc đây."
Kỷ Thanh Thanh nghe xong, sắc mặt càng tái nhợt: "Không biết kiểm điểm? Tôn Kiến Bân, anh cũng nói em như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận