Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 16: Lại cùng Phó Lập Nghiệp gặp mặt (length: 7811)

Kỷ Hiểu Nguyệt và Kỷ Đại Hải ầm ĩ xong, liền tìm người gác cổng, nhờ hắn tìm giúp phòng trực ban gọi điện thoại cho Phó Lập Nghiệp.
"Đại gia, hai đứa bé này là tìm Phó Lập Nghiệp. Ngài có thể giúp ta gọi người về được không. Trong nhà ta còn có việc." Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn còn có chút sốt ruột vì trong nhà còn có thật nhiều việc.
Đại gia nghe Kỷ Hiểu Nguyệt nói, kinh ngạc nói: "Ngươi không phải tìm Kỷ Đại Hải à? Ta còn tưởng rằng ngươi là về nhà."
Kỷ Hiểu Nguyệt lắc đầu: "Không phải. Ta là đưa hai đứa bé này tới đây, ta còn muốn về quê. Cửa nhà Kỷ sư trưởng quá cao, ta vào không được."
Vừa mới Kỷ Đại Hải và Kỷ Hiểu Nguyệt đối thoại, người gác cổng đều nghe được hết.
Hắn lắc đầu: "Cũng không biết thế nào, khuê nữ nhà mình không cần, lại cho người khác nuôi."
Kỷ Hiểu Nguyệt không trả lời rõ ràng: "Vậy nói không chừng cũng là cô nương nhà mình, cũng không phải kẻ t·h·iếu tâm nhãn, làm sao làm chuyện ngu xuẩn như vậy."
Người gác cổng nghe nói như thế đôi mắt liền sáng lên, lại hóng được chuyện mới, hắn nói với Kỷ Hiểu Nguyệt: "Hiểu Nguyệt, ngươi đợi đã, ta đi giúp ngươi gọi điện thoại."
Hắn quay đầu đi phòng truyền đạt gọi điện thoại giúp Kỷ Hiểu Nguyệt.
Trong lúc gọi điện thoại ở phòng trực ban, hắn đã đem nội dung vừa rồi Kỷ Đại Hải và Kỷ Hiểu Nguyệt c·ã·i nhau, cùng với quan hệ của Kỷ Thanh Thanh và Kỷ Đại Hải ở phòng trực ban mà tuyên truyền.
"Ai nha, ta liền nói có ai không nuôi cô nương của mình, cho người khác nuôi, nguyên lai là cô nương nhà mình à. Đúng rồi, việc này không phải đã rõ rồi sao?"
"Kia Kỷ Thanh Thanh không phải người an ph·ậ·n, ngươi xem cái nết kìa. Hai người còn chưa có đính hôn, Tôn Kiến Bân mỗi ngày đều đến, h·ậ·n không thể ở nhà bọn họ."
"..."
Người gác cổng đại gia nói một lát, gọi điện thoại giúp Kỷ Hiểu Nguyệt xong mới trở về.
"Hiểu Nguyệt, ngươi đợi đã, Phó sư trưởng nói lập tức quay lại."
Hắn nói với Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt ngọt ngào nói cám ơn với hắn, từ trong túi lấy ra hai cái bánh mỡ h·e·o tự mình làm đưa cho người gác cổng.
Vừa rồi những chuyện kia, nàng còn phải dựa vào người gác cổng đại gia tuyên truyền ra ngoài, quan hệ phải làm cho tốt.
Bánh mỡ h·e·o kia của nàng là vị ngọt, trộn mỡ l·ợ·n cùng đường, vào miệng là tan.
Người gác cổng đại gia ăn một miếng liền khen không dứt miệng, trong lòng đối với Kỷ Hiểu Nguyệt càng đau lòng, lập tức liền quyết định, hắn muốn đem chuyện của Kỷ Thanh Thanh tuyên truyền ra ngoài.
...
Đến giờ cơm trưa, Phó Lập Nghiệp cưỡi xe đ·ạ·p trở về.
Hai đứa nhỏ nhìn đến Phó Lập Nghiệp, lập tức liền oa k·h·ó·c: "Phó thúc thúc, chúng ta cuối cùng tìm được ngươi rồi."
Phó Lập Nghiệp nh·ậ·n được điện thoại chỉ biết là hai đứa nhỏ lại đây, không biết tình huống, nhìn thấy hài t·ử chui vào trong lòng mình k·h·ó·c thành như vậy, hắn biết hai đứa nhỏ này nhất định sống không tốt.
Hắn thấy là Kỷ Hiểu Nguyệt đưa hài t·ử tới, càng kinh ngạc: "Tại sao là ngươi đưa hài t·ử lại đây."
Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ chỉ bên trong: "Hay là chúng ta vào trong nói chuyện."
Phó Lập Nghiệp dẫn nàng và hài t·ử đi vào.
Lúc Phó Lập Nghiệp dẫn Kỷ Hiểu Nguyệt và hài t·ử đi vào, Kỷ Thanh Thanh vừa lúc đi ra.
Nhìn đến Kỷ Hiểu Nguyệt đi theo Phó Lập Nghiệp, nàng kinh ngạc hỏi người gác cổng: "Trần gia gia, Hiểu Nguyệt nhà ta sao lại đi theo Phó sư trưởng?"
Người gác cổng nhìn đến Kỷ Thanh Thanh, lại nghĩ đến lời Kỷ Hiểu Nguyệt vừa nói, hắn nhìn Kỷ Thanh Thanh ánh mắt mang theo vài phần k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g.
"Không biết, nói là đưa hài t·ử cho Phó sư trưởng."
Kỷ Thanh Thanh còn muốn hỏi lại, nhưng ánh mắt người gác cổng q·u·á·i ·d·ị, nàng cho là bọn họ hay là bởi vì trước kia nàng và Tôn Kiến Bân có quan hệ, không hỏi lại, t·r·ố·n về.
Về đến nhà sau, Kỷ Thanh Thanh nói với cha mẹ: "Ba mẹ, Kỷ Hiểu Nguyệt đi theo Phó sư trưởng? Nàng khi nào quen Phó sư trưởng?"
Kỷ Thanh Thanh biết Phó Lập Nghiệp là cấp tr·ê·n của Kỷ Đại Hải.
Kỷ Đại Hải tuy rằng cũng là sư trưởng, nhưng hắn là phó còn Phó Lập Nghiệp là chính.
Phó Lập Nghiệp là người trẻ tuổi nhất trong đại viện, người cao lớn đẹp trai, chức vị lại cao, hơn nữa nàng nghe nói gia gia của Phó Lập Nghiệp là lão thủ trưởng, toàn gia quan lớn.
Trước kia nàng muốn đi thông đồng Phó Lập Nghiệp kết quả người ta không xem nàng.
Nàng liền tính toán đổi hướng, muốn tìm cơ hội khác lại làm quen tiếp xúc với hắn.
Kỷ Đại Hải cười lạnh: "Một cái nha đầu ở n·ô·ng thôn, không có chúng ta, trong đại viện ai thèm để mắt nàng, nàng có đi với ai cũng vô dụng."
Kỷ Thanh Thanh cảm thấy bất an, chần chờ một chút nói với cha mẹ: "Ba mẹ, con đi xem Hiểu Nguyệt, bất kể thế nào chúng ta đều là người một nhà."
Kỷ Đại Hải đau lòng nhìn Kỷ Thanh Thanh: "Nàng hại cả nhà chúng ta thành như vậy, may mà con còn quan tâm nàng."
Trương Bình Bình do dự một chút, nói với Kỷ Thanh Thanh: "Ta đi với con."
Kỷ Hiểu Nguyệt theo Phó Lập Nghiệp vào phòng, liền đem chuyện mình gặp được hài t·ử, sau đó hài t·ử bị bán cho lão già độc thân nói với Phó Lập Nghiệp.
"Phó đồng chí, hai đứa bé này không thể đưa về, nếu đưa về, Đại bá và Đại bá mẫu của chúng khẳng định sẽ tìm cách bán chúng đi." Kỷ Hiểu Nguyệt nói với Phó Lập Nghiệp.
Phó Lập Nghiệp vẻ mặt ngưng trọng: "Ta lần trước muốn nh·ậ·n nuôi bọn họ. Nhưng bọn hắn lấy ta đ·ộ·c thân làm lý do cự tuyệt. Nói ta là nam nhân không tiện chiếu cố tiểu cô nương, không tiện tránh hiềm nghi. Ta cũng xin đơn vị rồi, chính ủy nói chuyện với ta, nói ta chưa kết hôn không t·h·í·c·h hợp mang hài t·ử."
Hắn một tay ôm một đứa nhỏ, cũng là cực kỳ bất đắc dĩ.
Lúc trước hắn đi tìm lãnh đạo, đi tìm Đại bá và Đại bá mẫu của hài t·ử, còn đi thôn bọn họ, hắn thậm chí nghĩ tới việc tìm nữ nhân kết hôn nh·ậ·n nuôi hài t·ử, nhưng cuối cùng hài t·ử vẫn bị mang đi.
Kỷ Hiểu Nguyệt hỏi Phó Lập Nghiệp: "Có thể tìm được mẫu thân của hài t·ử không? Nàng không phải còn s·ố·n·g sao?"
Phó Lập Nghiệp nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ, rồi lôi k·é·o Kỷ Hiểu Nguyệt đi.
Kỷ Hiểu Nguyệt đoán được hẳn là có chuyện giấu hài t·ử, nàng nói với Phó Lập Nghiệp là: "Phó đồng chí, anh cứ nói thẳng đi, hài t·ử cũng đã chấp nhận chuyện phụ thân qua đời, mẫu thân bỏ đi theo người khác, còn có gì không thể nói cho hài t·ử sao?"
Phó Lập Nghiệp trầm mặc rồi mở miệng: "Mẫu thân của hài t·ử tái hôn tám tháng trước có thai, nàng ở sinh hài t·ử, khó sinh rồi mất."
Kỷ Hiểu Nguyệt thở dài, mày cũng nhíu c·h·ặ·t.
Thật ra nàng cũng là cô nhi, cũng từng phải "ăn nhờ ở đậu", nhìn những người có cảnh ngộ giống mình, nàng muốn giúp một tay.
Bản thân từng dầm mưa, nên muốn che ô cho người khác.
"Kỷ Hiểu Nguyệt đồng chí, kỳ thật không phải không có cách. Trước kia lãnh đạo đơn vị ta nói, chỉ cần ta kết hôn, có đối tượng, ta liền có thể nh·ậ·n nuôi hài t·ử." Phó Lập Nghiệp thấp giọng nói.
Trước kia hắn từng nghĩ đến chuyện kết hôn giả, chính ủy tìm hắn nói chuyện, nói hắn không nên vì nh·ậ·n nuôi hài t·ử mà lấy hôn nhân của mình ra đùa.
"Cô cứ để hài t·ử ở lại, tôi sẽ nghĩ cách." Phó Lập Nghiệp thấy Kỷ Hiểu Nguyệt không nói, bèn nói với nàng.
Kỷ Hiểu Nguyệt hít sâu mấy hơi, tự nhủ không nên lo chuyện bao đồng.
Nàng đứng dậy cùng hài t·ử và Phó Lập Nghiệp chào tạm biệt.
Phó Lập Nghiệp đưa nàng và hài t·ử đi.
Đến cửa, nàng nhìn thấy Kỷ Thanh Thanh và Trương Bình Bình đứng ở cách đó không xa.
Không đợi Kỷ Hiểu Nguyệt nói chuyện, Trương Bình Bình liền xông lại chỉ vào Kỷ Hiểu Nguyệt mắng: "Kỷ Hiểu Nguyệt, ngươi khiến chúng ta mất mặt như vậy, bây giờ còn muốn làm cái gì. Ngươi có phải còn ngại không đủ ầm ĩ hay không? Ngươi không phải đã đi rồi sao? Còn trở về làm cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận