Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 174: Kỷ Thanh Thanh nghe lén, bị Kỷ Hiểu Nguyệt bắt lấy (length: 8119)

Kỷ Hiểu Nguyệt mang theo Vương Lệ Quyên vào nhà, rót cho bà một ly trà.
Vương Lệ Quyên nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt, nhẹ giọng hỏi: "Ngày đó, ta không vạch trần Kỷ Thanh Thanh, ngươi có phải trách ta không? Thân phận Kỷ Thanh Thanh không đúng lắm, cha ngươi... Hắn nói tình hình có chút phức tạp, muốn mang người về kinh thành, xem nàng còn muốn làm cái gì. Kỷ Đại Hải cũng có chút vấn đề..."
Kỷ Hiểu Nguyệt không trả lời Vương Lệ Quyên, mà vào phòng lấy cho bà một ít lòng lợn hầm và thịt đầu heo: "A di, việc này ta không muốn biết, ta có người nhà, có cữu cữu và mợ yêu thương ta, còn có nam nhân bảo vệ ta, ta sống rất tốt."
Vương Lệ Quyên và Trương Quốc Đống thua thiệt không bao giờ là nàng, mà là nguyên thân.
Mà nguyên thân đã c·h·ế·t! C·h·ế·t trong tay người Kỷ gia.
Nàng hít sâu một hơi: "Trương bá bá thích ăn, ngài mang về. Bảo hắn chú ý nghỉ ngơi, thật tốt dưỡng thân thể."
Vương Lệ Quyên nghe Kỷ Hiểu Nguyệt nói, vội đứng dậy, nắm lấy tay nàng: "Hiểu Nguyệt, ta... Ta lúc đó thật sự không biết ngươi bị ôm đi. Cha ngươi không ở bên cạnh ta, ta đoạn thời gian đó vì chuyện của cha ngươi mà đàn tâm tận lo, cho nên khi sinh sản bị xuất huyết nhiều, ta sinh xong hài tử liền hôn mê. Tỉnh lại, Tôn lão thái ôm cho ta một cái t·ử thai, bà ta nói hài tử c·h·ế·t rồi. Mấy năm nay chúng ta vẫn cho là hài tử c·h·ế·t rồi."
Vương Lệ Quyên cho rằng Kỷ Hiểu Nguyệt oán hận bọn họ vì đã chịu khổ nhiều.
Kỷ Hiểu Nguyệt yên lặng nghe, chờ bà nói xong, gật đầu: "Ân, ta đã biết!"
Vương Lệ Quyên nhìn bộ dạng Kỷ Hiểu Nguyệt, còn muốn nói gì đó, có thể nhìn vẻ lạnh lùng của nàng, đột nhiên không biết nói gì.
Bà có chút luống cuống ngồi ở đó.
"A di, ta không lớn lên ở bên cạnh mọi người. Ta không có biện pháp giống như Kỷ Thanh Thanh, thấy mọi người liền mở miệng gọi ba mẹ. Mà lại năm đó rốt cuộc là thế nào, đến nay cũng không rõ ràng. Đợi sau này việc này kết thúc rồi nói sau." Kỷ Hiểu Nguyệt ở hiện thế vốn không có gia nhân, nàng không biết người nhà phải ở chung như thế nào, hơn nữa nàng có thể lấy lòng khách hàng, nhưng sẽ không lấy lòng người nhà.
Trước Tôn Căn Sinh và Vương Quế Hoa, nàng có thể thân thiết với họ như vậy, là do tình cảm bản năng của nguyên thân.
Giờ đối với Vương Lệ Quyên và Trương Quốc Đống, nguyên thân không có bất kỳ tình cảm gì, nàng càng không có tình cảm với họ, nàng không làm được việc biết họ có thể là cha mẹ đẻ liền diễn cảnh mẹ con tình thâm.
"Ta hôm nay tới tìm ngươi là muốn ngươi theo chúng ta cùng đi kinh thành. Hiện tại xem ra, ngươi chắc chắn là không nguyện ý." Vương Lệ Quyên ảm đạm nói.
Kỷ Hiểu Nguyệt gật đầu: "Ân, ta sang năm mới đi học, năm nay muốn cùng cữu cữu và mợ làm kinh doanh trước."
Vương Lệ Quyên nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt lạnh lùng, xót xa nói: "Hiểu Nguyệt, ngươi có yêu cầu gì với chúng ta không? Hoặc là ngươi có muốn chúng ta giúp cho ngươi việc gì?"
Vương Lệ Quyên hôm nay tới chính là muốn nói rõ với Kỷ Hiểu Nguyệt.
Bởi vì ngày mai bọn họ sẽ mang theo Kỷ Thanh Thanh đi.
Vì Trương Quốc Đống bị thương, hội nghị trực tiếp hủy bỏ, cho nên bọn họ ngày mai sẽ phải đi.
Bà có tài ăn nói ngoại giao, ở trước mặt Kỷ Hiểu Nguyệt lại không nói nên lời, đối mặt với thái độ lãnh đạm của Kỷ Hiểu Nguyệt, bà không nói ra được những lời đã chuẩn bị.
Kỷ Hiểu Nguyệt đoán được Vương Lệ Quyên muốn nói gì, nhẹ giọng nói: "A di, ta biết rồi. Ngài và Trương bá bá không cần lo lắng, ta sẽ không hiểu lầm gì cả, ta... Ta cũng tin tưởng mọi người. Nếu như ngài thật sự cảm thấy áy náy, vậy mọi người đem Kỷ Đại Hải cả nhà xách đi đi. Kỷ Đại Hải một nhà còn ở trong đại viện, cứ tìm ta gây phiền phức."
Vương Lệ Quyên gật đầu: "Ân, Kỷ Đại Hải đã bị đổi đi nơi khác, phòng ốc bên này đại viện thật sự phải làm cho hắn mang đi."
Nói xong, bà lại hỏi: "Ngươi ở đây sống có tốt không?"
Kỷ Hiểu Nguyệt gật đầu: "Ừm. Hắn đối với ta rất tốt, chỉ cần hắn trở về ta không cần phải làm gì cả."
Vương Lệ Quyên muốn tìm thêm đề tài, Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn đồng hồ: "Vương a di, ta còn phải nấu trà sữa, thời gian không còn sớm, ngài về trước đi."
Vương Lệ Quyên nghe Kỷ Hiểu Nguyệt nói, ngẩn người, lập tức đứng dậy rời đi.
Ở cửa, là Kỷ Thanh Thanh đến cửa khởi binh vấn tội.
Trong nhà nàng bị Kỷ Hiểu Nguyệt quấy rối, càng nghĩ càng tức, liền xông tới.
Nàng đã tới một lúc, nghe lén ở cửa sổ.
Vương Lệ Quyên vừa mở cửa, nhìn thấy Kỷ Thanh Thanh đang ghé vào cửa sổ nghe lén, ngây ngẩn cả người, đột nhiên hiểu ra: Vừa rồi Hiểu Nguyệt sao lại lạnh nhạt với bà như vậy.
"Thanh Thanh, ngươi ở đây làm gì?"
Vương Lệ Quyên đẩy cửa ra thì Kỷ Thanh Thanh đang nằm sấp trên cửa sổ.
Kỷ Thanh Thanh kỳ thật không nghe được cụ thể bên trong nói gì, chỉ nghe được có tiếng nói, cũng không biết người nói chuyện là Vương Lệ Quyên.
Nàng bị Vương Lệ Quyên gọi một tiếng, cũng bị dọa sợ.
Vương Lệ Quyên đi đến trước mặt Kỷ Thanh Thanh, vẻ mặt khó coi nhìn nàng: "Ngươi đang làm gì? Ghé vào cửa sổ nhà người khác nghe lén là Kỷ Đại Hải dạy ngươi quy củ sao? Ngươi có giáo dưỡng không?"
Lời này không tính, Kỷ Thanh Thanh đã cảm thấy Vương Lệ Quyên tức giận.
Kỷ Thanh Thanh vội vàng giải thích: "Mẹ, ta... Ta không có ý nghe lén, ta chỉ là... Ta đến tìm Kỷ Hiểu Nguyệt. Nàng để cho đám nhỏ cầm cá thối tôm thối đập nhà ta, làm nhà ta không ở được, ta rất tức giận, cho nên mới đến tìm nàng."
Kỷ Thanh Thanh vừa rồi chỉ muốn nghe xem Kỷ Hiểu Nguyệt đang nói gì.
Nàng không nghe thấy một câu, còn bị dính một thân mùi tanh.
"Mẹ, ngài tìm Kỷ Hiểu Nguyệt làm gì? Có phải ngài vẫn nghi ngờ ta không phải con gái ngài không." Kỷ Thanh Thanh vì chột dạ, đảo khách thành chủ chất vấn.
"Nếu ngươi không tin ta, vậy cũng không cần nhận ta, cần gì phải như vậy?" Kỷ Thanh Thanh nói xong, ôm mặt khóc chạy đi.
Vương Lệ Quyên quay đầu nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt một cái, đuổi theo Kỷ Thanh Thanh.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn bóng lưng hai người, bĩu môi.
Ngược lại, nàng không ngờ cái bóng đen trên cửa sổ kia là Kỷ Thanh Thanh, nàng chỉ thấy trên cửa sổ có bóng đen lén la lén lút, cho nên không dám nói thêm gì với Vương Lệ Quyên.
Nàng vốn cho rằng hôm nay dùng một chiêu như vậy, thu thập Kỷ Thanh Thanh phục tùng, không ngờ nàng ta là đầu sắt, còn dám đến khởi binh vấn tội, xem ra nàng thu thập chưa đủ triệt để.
Nàng có chút hối hận: Mình vẫn là lòng dạ quá mềm yếu. Đáng lẽ nàng nên tìm người hắt phân lên Kỷ Thanh Thanh và Tôn Kiến Bân.
Người như Kỷ Thanh Thanh phải thu thập cho hiểu chuyện, nàng mới không dám ra ngoài nhảy nhót.
Chờ Kỷ Thanh Thanh và Vương Lệ Quyên đi rồi, Vương Xuân Phân đội mũ xanh, vác cái mông to tới.
Kỷ Thanh Thanh chưa kịp đóng cửa, Vương Xuân Phân liền xông vào: "Đại muội tử, ta nghe nói ngươi khi còn nhỏ bị ôm nhầm, ba ruột mẹ ruột ngươi chỉ thích con nuôi không thích ngươi, con nuôi kia hôm nay là khuê nữ nhà thủ trưởng. Ngươi nói xem, mệnh của ngươi sao lại không tốt như vậy. Đúng rồi, nam nhân nhà ngươi khi nào trở về, ta nghe nói là sư trưởng."
Không đợi Vương Xuân Phân nói hết, Kỷ Hiểu Nguyệt đã lạnh lùng ngắt lời: "Ngươi có biết vì sao thái nãi ta sống 99 tuổi không?"
Vương Xuân Phân sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cái niên đại này còn có người sống lâu như vậy sao? Nãi của ngươi thật sự so với rùa đen còn sống lâu hơn."
Kỷ Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói: "Thái nãi ta sống không thích lo chuyện bao đồng, lúc còn trẻ không thích khoe khoang, già đi không thích quan tâm việc nhà người ta, cho nên có thể sống 99 tuổi. Loại người như ngài, ở thôn chúng ta sống không quá 30 tuổi."
"Ngươi... Ngươi nguyền rủa ta?"
Kỷ Hiểu Nguyệt cười lạnh: "Ngươi dám mơ tưởng nam nhân của ta, còn không cho ta nguyền rủa ngươi c·h·ế·t sớm một chút?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận