Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 175: Niên kỷ không nhỏ, chơi đích thực hoa, chính là chút bản lĩnh ấy quá khó coi (length: 8373)

Vương Xuân Phân lập tức chột dạ nói: "Kỷ Hiểu Nguyệt đồng chí, ngươi đừng có nói lung tung. Ta tuổi đã cao, làm sao có thể tơ tưởng nam nhân của ngươi."
Kỷ Hiểu Nguyệt cười lạnh: "Lòng tham của ngươi đều lộ hết ra ngoài mặt. Ngươi lớn tuổi, nhưng không cản trở ngươi có nhiều ý nghĩ."
Nói xong, nàng đập mạnh vào cửa.
Không biết Phó Lập Nghiệp, lại đi hỏi thăm nam nhân của nàng: tâm nhãn thật nhiều, đúng là ngu xuẩn.
Vương Xuân Phân bị chặn ngoài cửa, vừa tức vừa giận, lập tức nghĩ tới việc nàng vừa mới nói đến Kỷ gia.
Vì thế, nàng sửa sang lại tóc mai, lắc lắc cái mông to hướng tới nhà Kỷ Đại Hải đi.
Đến cửa Kỷ gia, Kỷ Đại Hải cùng Trương Bình Bình đang cãi nhau.
Nàng ghé vào cửa sổ nhà người ta nhìn hồi lâu.
Xuyên thấu qua cửa sổ, nàng nhìn thấy Kỷ Đại Hải ban đầu là cùng Trương Bình Bình cãi nhau, sau đó là đem người cột vào trên giường dùng thắt lưng quất, cuối cùng quấn lấy nhau.
Nàng ghé vào cửa sổ xem, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài.
Mẹ nó, tuổi đã cao, nhưng thật biết cách chơi.
Nàng đã thủ tiết hai mươi năm, nhìn thấy loại cảnh xuân sống động này, rục rịch, hận không thể tự mình tiến vào trải nghiệm.
Lúc Vương Xuân Phân đang nhìn lén hăng say, sau lưng có tiếng người vang lên: "Ngươi ở đây làm cái gì?"
Vương Xuân Phân bị dọa giật mình, đột nhiên đập vào cửa sổ.
Trong nhà, tiếng vật lộn kịch liệt cùng tiếng thở dốc đột nhiên dừng lại.
Vương Xuân Phân vuốt lại tóc, quay đầu nói: "Ta là đến tìm người."
Người tới chính là Kỷ Thanh Thanh.
Nàng hướng tới Vương Xuân Phân quan sát một chút, muốn vào phòng, bị Vương Xuân Phân ngăn trở: "Trong nhà người ta đang bận."
Kỷ Thanh Thanh sững sờ, chống lại nụ cười ái muội của nàng, Kỷ Thanh Thanh hiểu ý, nhíu nhíu mày, xoay người đi.
Vương Xuân Phân chờ Kỷ Thanh Thanh đi rồi, tiếp tục ghé vào cửa sổ nhìn lén.
Không chờ nàng xem rõ ràng bên trong có còn đang trình diễn cảnh xuân sống động hay không, mặt Kỷ Đại Hải đột nhiên xuất hiện ở phía trước cửa sổ: "Ngươi làm cái gì?"
Vương Xuân Phân rình coi bị bắt gặp, xấu hổ nói: "Ta là hàng xóm mới tới, ta đến tìm các ngươi hỏi thăm chút chuyện. Ta có phải đã chậm trễ các ngươi làm chuyện chính rồi không?"
Kỷ Đại Hải mặt mày xanh mét: "Cút! Thứ đồ gì!"
Vương Xuân Phân giơ ngón cái với hắn: "Tuổi không nhỏ, nhưng thật biết cách chơi. Chẳng qua là mấy giây đó thật sự quá thảm hại."
Kỷ Đại Hải không chờ nàng nói xong, nổi giận nói: "Cút! Ngươi rốt cuộc từ đâu tới?"
Vương Xuân Phân uốn éo cái mông xinh đẹp rời đi.
...
Đây là lần thứ hai trong đời Kỷ Thanh Thanh đến An Hòa thôn.
Nàng cực kì chán ghét An Hòa thôn này, kiếp trước, nơi này đã khiến nàng chịu nhiều đau khổ.
Nàng mạo hiểm tính mạng sinh ba đứa con gái, cuối cùng vẫn bị ly hôn, trở lại An Hòa thôn sau, đám người kia còn mai mối nàng cho mấy người nam nhân.
Đi đến Tôn gia, Lưu quả phụ nhìn đến nàng, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt: "Aiya, từ đâu tới cô nương xinh đẹp thế này?"
Kỷ Thanh Thanh nhìn thấy Lưu quả phụ, kinh ngạc hỏi: "Tôn lão thái đâu?"
Lưu quả phụ thấy Kỷ Thanh Thanh ăn mặc rất sang, quay đầu nhìn về trong phòng hô một tiếng: "Lão thái bà, có người tìm ngươi."
Tôn lão thái từ đại viện sau khi trở về không dám trở về Tôn gia.
Bị Lưu quả phụ vừa gọi, Tôn lão thái chống gậy đi ra, nàng nhìn thấy Kỷ Thanh Thanh cũng không sợ hãi, lạnh giọng nói: "Kỷ Thanh Thanh, ngươi không phải đã nhận thủ trưởng làm cha mẹ sao? Còn tới tìm ta làm cái gì?"
Nàng đem đồ vật cho Kỷ Hiểu Nguyệt rồi không hề rời đi, chờ Kỷ Đại Hải trong nhà bị vạch trần, kết quả cuối cùng tân nương tử bị đón đi, Kỷ Đại Hải nhà vẫn như trước lặng yên, nàng chỉ có thể trở về An Hòa thôn.
Nàng đã đem đồ vật cho Kỷ Hiểu Nguyệt cho Vương Lệ Quyên, nàng cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì, Vương Lệ Quyên lại còn nhận cái hàng giả này.
"Bà ngoại, Ngưu Nhị nói ngươi trên tay có đồ vật chứng minh Kỷ Hiểu Nguyệt, ta hiện tại có tiền, ngươi đem đồ vật cho ta, ta có thể cho ngươi tiền." Kỷ Thanh Thanh lại gần Tôn lão thái.
Tôn lão thái quay đầu lén nhìn Lưu quả phụ một chút, nói với Kỷ Thanh Thanh: "Qua bên kia nói."
Kỷ Thanh Thanh cũng không muốn có người nghe được lời nàng nói cùng Tôn lão thái, theo Tôn lão thái đi ra bờ sông.
Đến bờ sông, Kỷ Thanh Thanh đã không kiên nhẫn được nữa: "Bà ngoại, hai vạn không có, nhưng 5000 đồng ta có thể cho ngươi. Ta hôm nay mang tiền đến, ngươi đem đồ vật cho ta. Ở nông thôn, hai ba ngàn đã có thể xây một căn phòng. Hiện giờ nhà giàu vạn nguyên đều không có mấy người, ta không bỏ ra nhiều tiền như vậy."
Tôn lão thái nhìn xem Kỷ Thanh Thanh, giễu cợt nói: "Ngưu Nhị không phải có tiền sao? Hắn lần trước không phải cho ngươi tiền rồi sao? Ngươi thật nghĩ rằng ta không biết Ngưu Nhị là loại người nào?"
Kỷ Thanh Thanh nghe vậy, sắc mặt thay đổi, nàng hạ thấp giọng nói: "Ngươi... Ngươi đang nói cái gì? Ngưu Nhị không phải là nam nhân của Tôn Thảo Thảo sao? Ngươi nói hươu nói vượn cái gì."
Tôn lão thái cười lạnh: "Kỷ Thanh Thanh, dù sao cũng là tiền trao cháo múc, đồ vật đang ở trong tay ta."
Tôn lão thái nói, chỉ chỉ bộ ngực mình: "Ta biết ngươi lấy ra được nhiều tiền như vậy mới cùng ngươi mở miệng đòi."
Kỷ Thanh Thanh nhìn chằm chằm Tôn lão thái, nhìn vị trí tay che ngực của nàng, hỏi dò: "Đồ vật ở trên thân thể ngươi sao?"
Tôn lão thái muốn lừa tiền, nghe được Kỷ Thanh Thanh hỏi như vậy, chần chờ một chút, gật đầu: "Đương nhiên! Thứ này ta để bên người, ta chính là sợ có người trộm đi, vẫn luôn giấu ở trên người."
Kỷ Thanh Thanh nghe nói như thế, con ngươi co lại, đột nhiên đưa tay hướng Tôn lão thái sờ soạng trước ngực: "Đồ vật đưa cho ta!"
Tôn lão thái không phòng bị, bị nàng đẩy, thân thể ngã về phía sau xuống con suối.
Bên này là một con suối nhỏ, theo lý là không chết đuối người, nhưng phía dưới nối liền sông lớn, nếu như bị nước cuốn xuống thì không thể nào bò lên nổi.
Nếu như là người bình thường ngã xuống con suối nước nông như thế, là có thể tự mình bò dậy.
Nhưng Tôn lão thái lần trước bị bắt gian, bị thương ở chân, đến nay đi lại không lưu loát, nàng té xuống rồi vùng vẫy mấy lần đều không lên được.
Nàng cảm giác thân thể đang chìm xuống, lập tức gấp giọng hướng Kỷ Thanh Thanh hô: "Kỷ Thanh Thanh, ngươi kéo ta lên, đồ vật không có trên người ta, ta về nhà đưa cho ngươi."
Kỷ Thanh Thanh lạnh lùng nhìn nàng, mặt không thay đổi nói: "Bà già đáng chết, kiếp trước ngươi đem ta đi bán đổi lễ hỏi cho con trai xây nhà, hiện giờ lại uy hiếp ta. Kiếp trước kiếp này ngươi nợ ta rất nhiều. Lão bất tử, ngươi đi chết đi."
Nàng chỉ cần đưa tay ra kéo Tôn lão thái là có thể đem người kéo lên.
Thế nhưng Kỷ Thanh Thanh cứ như vậy lạnh lùng nhìn Tôn lão thái từ từ trượt xuống theo dòng nước.
Chờ nàng nhìn thấy Tôn lão thái bị dòng nước xiết cuốn vào con sông lớn phía dưới, cuối cùng chìm trong nước, nàng thở dài nhẹ nhõm, trong mắt có vui sướng cùng kích động.
Chết rồi!
Cái bà già đáng chết hại nàng sống không yên ổn rốt cuộc cũng chết rồi.
Về sau nàng không bao giờ sợ có người vạch trần nàng không phải con gái ruột của thủ trưởng.
Người biết chuyện chỉ còn lại Kỷ Đại Hải và Trương Bình Bình. Bọn họ cầm ngọc bội để nhận người thân, bọn họ sẽ không vạch trần chuyện mình nói dối, về sau nàng tất cả đều là chuỗi ngày tốt đẹp.
Kỷ Thanh Thanh nghĩ đến đây, vui vẻ rời đi.
Cái gì mà Tôn lão thái để lại đồ, nàng căn bản không thèm để ý. Tôn lão thái đã chết rồi, đồ vật cũng không còn quan trọng.
Nàng vui vẻ rời đi mà không chú ý tới có một thân ảnh đi tới chỗ Tôn lão thái vừa mới ngã xuống.
Là Lưu quả phụ.
Nàng có cảm giác lão thái bà thần thần bí bí, cho nên vừa mới nàng vẫn luôn theo sau, nàng tận mắt thấy Kỷ Thanh Thanh đẩy Tôn lão thái xuống nước.
Nàng che miệng nhìn xuống sông lớn, Tôn lão thái đã mất bóng.
Nàng sững sờ một lát, lập tức hoàn hồn: Về sau, Tôn gia chỉ có nàng làm chủ, Tôn gia hết thảy đều là của nàng. Tôn lão thái trộm giấu những đồng tiền kia cũng là của nàng.
Nàng nghĩ đến đây, xoay người chạy trở về.
Nàng đã sớm thăm dò được chỗ Tôn lão thái giấu tiền, Tôn Nhị Cường là một kẻ bất lực, nàng không thể đem cả đời mình hủy hoại trên người kẻ bất lực này.
Về nhà sau, nàng gọi con trai mình, đi lấy chỗ tiền Tôn lão thái giấu, trực tiếp chạy trốn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận