Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 306: Nổi điên chết tra nam (1) (length: 7612)

Tôn Kiến Bân nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt, kích động tiến lên muốn nắm tay nàng, nhưng bị Kỷ Hiểu Nguyệt né tránh.
Tôn Kiến Bân không để ý tới sự lạnh nhạt của Kỷ Hiểu Nguyệt, kích động nói: "Hiểu Nguyệt, em nghe anh nói. Hai chúng ta mới là một đôi. Về sau sẽ kết hôn, anh sẽ làm tỉnh trưởng, em sẽ sinh cho anh ba đứa con. Chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau. Kỷ Thanh Thanh là một tiện nhân, là ả ta câu dẫn anh, tất cả đều là do ả ta. Ả ta chính là không muốn thấy anh tốt. Anh hiện tại tuy rằng còn đang đi học, nhưng về sau anh sẽ một bước lên mây, chức vị của anh không thể so với Phó Lập Nghiệp thấp."
Hắn nói, lập tức lại cho thấy lập trường: "Hiểu Nguyệt, em yên tâm, anh sẽ không ghét bỏ em đã từng kết hôn. Anh cũng sẽ không để ý em đã từng ngủ với Phó Lập Nghiệp. Chỉ cần em ly hôn với hắn, anh sẽ không ghét bỏ em đã từng bị người khác ngủ qua."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe hắn nói những lời này, rốt cuộc cũng hiểu ra.
Nàng mỉm cười nhìn Tôn Kiến Bân hỏi hắn: "Việc này làm sao anh biết?"
Tôn Kiến Bân tưởng là Kỷ Hiểu Nguyệt tin mình, lập tức nói: "Anh nằm mơ thấy! Anh ban đầu không tin những điều đó, sau này chuyện trong mộng càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có cả chuyện trước kia của hai chúng ta. Việc này khẳng định đều là thật. Hiểu Nguyệt, hai ta mới là mệnh trung chú định một đôi, không thể bị Kỷ Thanh Thanh tiện nhân kia chia rẽ."
Nói xong, hắn lại tiếp tục: "Anh biết trước kia em gả cho Phó Lập Nghiệp là vì trả thù anh. Hai ta mới là chân ái, em ly hôn với hắn, anh sẽ không ghét bỏ em."
Không đợi Tôn Kiến Bân nói hết, Kỷ Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, giơ tay tát hắn hai cái: "Tiên sư nó, anh nói với tôi chuyện quan trọng chính là nói những lời nhảm nhí này à?"
Nói xong, nàng vẫn chưa hết giận, nhìn quanh tìm đồ.
Không chờ nàng tìm được đồ vật, đại gia trông cửa đã cởi giày của mình đưa cho Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhận lấy giày của đại gia, túm tóc Tôn Kiến Bân, trực tiếp dùng giày đánh vào miệng hắn mấy cái không thương tiếc.
Tình ý sâu đậm của Tôn Kiến Bân rốt cuộc cũng bị Kỷ Hiểu Nguyệt đánh tan.
Hắn thừa dịp Kỷ Hiểu Nguyệt buông tay trong nháy mắt, hoảng sợ lùi về phía sau, sau đó che miệng nói lắp bắp: "Hiểu Nguyệt, trong mộng em đối với anh rất tốt. Em bây giờ sao lại biến thành như vậy?"
Kỷ Hiểu Nguyệt nói với Tôn Kiến Bân: "Anh nếu còn dám nói với tôi hai chữ chân ái, tôi sẽ đánh nát miệng anh. Lập tức cút ngay cho tôi, đừng lại xuất hiện trước mặt tôi, đừng đến làm người ta buồn nôn."
Tôn Kiến Bân ngơ ngác nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt: "Trong mộng, em giúp anh nộp học phí, em nhường hết thịt cho anh ăn. Em thậm chí vì giúp anh tiếp cận một đại nhân vật, em còn đỡ giúp hắn một thương."
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn Tôn Kiến Bân, cười lạnh ngắt lời: "Ôi chao, cơm mềm miễn cưỡng ăn lại bị anh nói thành thanh lệ thoát tục như vậy. Tôi là không có miệng hay là không thích ăn thịt, mà phải nhường hết thịt cho anh ăn? Tôi là ngại nhiều tiền, nên mới nộp học phí cho anh? Anh có phải hay không quên Kỷ Thanh Thanh đã mắng anh những gì, trên không được, dưới cũng không được. Với cái thứ mọi thứ đều không được như anh, tôi còn phải đánh bạc cả mạng để mưu chức vị cho anh? Anh ngay cả chức vị cũng phải để tôi dùng mạng đổi lấy. Bản thân anh là không có mạng để đổi sao?"
Kỷ Hiểu Nguyệt nói xong, trả giày lại cho người gác cửa, trước khi đi, nàng xin lỗi Vệ đại gia nhà đối diện: "Gia gia, ngày mai cháu sẽ mua cho ngài một đôi giày mới, làm bẩn giày của ngài rồi, đôi giày chạm qua thứ bẩn thỉu xui xẻo này ngài đừng xỏ nữa."
Người gác cửa cười lên tiếng: "Được rồi!"
Miệng và mặt Tôn Kiến Bân đều sưng lên, hắn quay đầu nhìn về phía người gác cửa, chỉ vào bóng lưng Kỷ Hiểu Nguyệt nói: "Loại phụ nữ như Kỷ Hiểu Nguyệt, Phó Lập Nghiệp sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn với ả."
Người gác cửa nhìn Tôn Kiến Bân, che miệng cười: "Phó sư trưởng có ly hôn hay không tôi không biết, nhưng mà cậu không được, tôi là biết!"
Tôn Kiến Bân bị người gác cửa chặn họng không nói nên lời, mặt mày tái mét quay đầu đi.
Nếu hắn làm được, bị người khác nói không được, thì có thể chỉ thẳng vào mặt người ta mà mắng.
Nhưng hắn thật sự không được!
Hắn đến cùng vẫn là chột dạ.
Hắn cũng không biết mình tại sao lại lực bất tòng tâm, rõ ràng trước kia không như vậy.
Tôn Kiến Bân đến bây giờ vẫn không nghĩ rõ ràng tại sao mình đột nhiên lại không được.
Hắn hoàn toàn không ý thức được mình là bị bắt gian tại trận nên sợ liệt dương.
Hắn sau khi rời khỏi khu nhà gia đình quân nhân, liền quay về tìm cha mẹ.
Cha mẹ nhìn thấy hắn trở về, đầu tiên là ngẩn người, sau đó theo bản năng hỏi: "Kiến Bân, sao con đột nhiên lại về, con bị đuổi học hay là về xin tiền?"
Tôn Kiến Bân nghe được lời của cha mẹ, sắc mặt biến đổi: "Ba mẹ, con trong mắt hai người lại không chịu nổi đến vậy sao? Con bây giờ về thăm hai người cũng không được?"
Tôn mẫu nhìn con trai, yên lặng một lát rồi thản nhiên nói: "Sau khi con lên kinh thành lần nào gọi điện về không phải đều là xin tiền sao? Trừ xin tiền, các con có quan tâm tới ta và ba con sống c·h·ế·t ra sao? Lần trước ba con bị ngã trẹo eo, con gọi điện về xin tiền, ta vừa nói ba con bị thương, con một câu quan tâm cũng không có đã vội xin tiền, con bảo chúng ta nghĩ như thế nào?"
Lúc này, Tôn phụ cũng mang đồ đạc lên, nhìn thấy Tôn Kiến Bân, cũng nhíu mày hỏi: "Về xin tiền à?"
Tôn Kiến Bân nhìn cha mẹ, thì thầm nói: "Ba mẹ, trước kia hai người sẽ không đối xử với con như vậy."
Tôn phụ mặt không biểu cảm nhìn Tôn Kiến Bân: "Tôn Kiến Bân, con kết hôn, giải quyết cho con bé sinh viên kia, chúng ta đã dồn hết tiền tiết kiệm bao năm qua cho con rồi. Sau này đừng về xin tiền nữa, con cũng hai mươi tuổi rồi. Nếu con không có tiền đi học, thì đừng học nữa, về quê tìm việc làm. Ta nhờ người sắp xếp cho con."
Nói xong, Tôn phụ chỉ chỉ vào bụng Tôn mẫu: "Mẹ con lại có rồi. Ba mẹ tổng cộng cũng mới hơn bốn mươi, vẫn còn có thể sinh thêm một đứa nữa."
Hai người rõ ràng cho thấy không còn kỳ vọng gì vào Tôn Kiến Bân, muốn sinh thêm đứa nữa để bồi dưỡng cho tốt.
Tôn Kiến Bân nhìn bụng Tôn mẫu không hề lớn, kích động nói: "Mẹ, mẹ đã hơn bốn mươi rồi mà còn không biết xấu hổ mang thai sao? Mẹ sinh ra có chăm sóc nổi không?"
Nói xong, hắn nhìn cha mẹ với vẻ mặt dữ tợn: "Có phải hai người cảm thấy con không đáng tin, muốn sinh thêm đứa nữa? Hai người tốt nhất đừng xem thường con, con sau này là người làm tỉnh trưởng."
Cha mẹ Tôn gia nhìn con trai mình với ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần.
Tôn phụ đỡ Tôn mẫu: "Em vào trong trước đi, anh nói chuyện với nó vài câu."
Tôn mẫu do dự một chút rồi mới đi vào.
Tôn phụ lạnh lùng nhìn đứa con trai này, mặt không biểu cảm nói: "Chuyện của con và Kỷ Thanh Thanh chúng ta đã biết. Người phụ nữ này là do chính con chọn, vậy thì các con hãy sống cho tốt. Gia sản của chúng ta, con cũng biết. Trong nhà đã bị vét sạch."
Nói xong, đầu ông cũng không ngoảnh lại mà đi.
Phía sau, Tôn Kiến Bân tức giận nói với cha mẹ mình: "Con sau này sẽ làm tỉnh trưởng, hai người sau này sẽ hối hận."
Nhìn bóng lưng quyết tuyệt của Tôn phụ, Tôn Kiến Bân hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Kỷ Thanh Thanh khinh thường hắn, Kỷ Hiểu Nguyệt cũng khinh thường hắn, bây giờ ngay cả cha mẹ cũng khinh thường mình.
Hắn nhớ trong mơ Kỷ Hiểu Nguyệt là vì đỡ một thương cho đại nhân vật kia mới giúp hắn có cơ hội tiếp cận quyền lực, vậy thì lúc này, ả hẳn là cũng đang chờ mình đi cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận