Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 257: Kỷ Thanh Thanh lần nữa bị bắt gian tại giường, ngả bài, không có quan hệ máu mủ (length: 8037)

Kỷ Thanh Thanh ở tứ hợp viện. Từ khi Kỷ Thanh Thanh dọn đến, hàng xóm xung quanh đều cực kỳ chán ghét Kỷ Thanh Thanh.
Chuyện này là do đôi vợ chồng trẻ tuổi, trời vừa tối đã làm ầm ĩ.
Ban ngày, người phụ nữ lại dẫn đàn ông về nhà.
Dù sao thím ở nhà bên cạnh đã vài lần nhìn thấy Kỷ Thanh Thanh ôm đàn ông về, nhìn không giống người đàn ông nhà bên.
Bất quá chuyện này bọn họ chỉ có thể lén lút bàn tán.
Bởi vì mọi người đều biết căn nhà này là của Trương gia. Người trong nhà ở hình như là bà con xa của Trương gia.
Trương Quốc Đống và Vương Lệ Quyên sau khi mang Kỷ Thanh Thanh trở về, không công khai thân phận của Kỷ Thanh Thanh.
Biết Kỷ Thanh Thanh là con gái của Vương Lệ Quyên và Trương Quốc Đống chỉ có người nhà họ Phó.
Cho nên Kỷ Thanh Thanh đến ở tứ hợp viện bên này, mọi người chỉ biết là thân thích của Trương gia.
Vương Lệ Quyên và Trương Quốc Đống hôm nay không đi làm, hai người từ Lê viên của lão thái thái rời đi liền trực tiếp đến tứ hợp viện bên này.
Khi bọn họ đến tứ hợp viện thì có mấy người thím ngồi ở đầu ngõ nói chuyện phiếm, dùng ánh mắt quái dị nhìn Trương Quốc Đống và Vương Lệ Quyên.
"Quốc Đống à, đã lâu không thấy anh về bên này. Từ khi bà con xa nhà anh tới đây, chúng tôi không còn được ngủ ngon giấc nữa. Người thân thích xa này của nhà anh thật là thích náo nhiệt." Thím Vương ở nhà bên cạnh hai tay đút vào trong tay áo, giọng nói bất thiện nói.
Trương Quốc Đống ở đây có nhân duyên rất tốt, lại thêm hiện giờ có thân phận này, tuy rằng mấy năm nay ông không sống ở đây, nhưng thân phận của ông ở đây, mọi người đều cung kính với ông.
Hôm nay, mọi người nói chuyện đặc biệt khó nghe.
Trương Quốc Đống nhìn thím Vương, cười bồi hỏi: "Thím Vương, có chuyện gì vậy ạ?"
Thím Vương cười lạnh: "Người thân thích xa của nhà anh tác phong không được đứng đắn. Hàng xóm chúng tôi ở đây đều là người trong sạch, đừng có mang tiếng x·ấu đến cho chúng tôi. Anh mau vào mà xem đã phát sinh chuyện gì."
Trương Quốc Đống nghe vậy, sắc mặt biến đổi, quay đầu nói với Vương Lệ Quyên: "Lệ Quyên, chúng ta mau vào xem thôi."
Vương Lệ Quyên kỳ thật trong lòng đã có suy đoán.
Lần trước bí thư Kim đã nói với bà về tác phong của Kỷ Thanh Thanh.
Chỉ sợ là cái thứ không biết kiểm điểm này lại đi dụ dỗ người khác.
Trương Quốc Đống và Vương Lệ Quyên có chìa khóa của căn nhà nên trực tiếp mở cửa đi vào.
Không đợi hai người vào đến phòng, ở cổng lớn đã truyền đến những âm thanh không hài hòa.
Trương Quốc Đống và Vương Lệ Quyên sống từng này tuổi rồi cũng không ngờ rằng giữa ban ngày ban mặt lại có thể bắt gian tại giường.
Người này lại còn là con gái trên danh nghĩa của mình.
Hai người thường thấy cảnh tượng hoành tráng hoàn toàn cứng đờ tại chỗ, nửa ngày cũng không biết phải làm sao.
Trong nhà trước giống như nghe được tiếng động, chần chờ lên tiếng hỏi vọng ra: "Có ai ở ngoài đó không?"
Lập tức, trong phòng truyền đến tiếng đối thoại: "Mau ra xem đi, đừng có là chồng cô về."
"Cái loại phế vật đó, cho dù bị hắn nhìn thấy hắn cũng không dám hó hé một tiếng. Muốn tiền không có tiền, muốn bản lĩnh không có bản lĩnh. Anh không biết đâu, hắn căn bản không được, hắn còn không có bản lĩnh khiến cho tôi thoải mái. Vẫn là anh..."
Những lời lẽ ô uế tiếp theo cuối cùng khiến Trương Quốc Đống không thể nghe nổi nữa.
Ông lạnh giọng quát vào trong: "Kỷ Thanh Thanh, cô ra đây cho tôi!"
Trong phòng rơi vào im lặng.
Trương Quốc Đống lại lên tiếng: "Trong vòng ba phút ra đây, nếu không tôi báo công an!"
Ông vừa dứt lời, một người đàn ông cởi trần, đang kéo quần từ trong phòng xông ra.
Hắn không để ý đến quần áo xốc xếch, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Năm phút sau Kỷ Thanh Thanh mới mặc xong quần áo đi ra.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, hoảng sợ nhìn Trương Quốc Đống và Vương Lệ Quyên: "Ba mẹ, sao... sao hai người lại tới đây?"
Kỷ Thanh Thanh chính là đoán chắc Trương Quốc Đống và Vương Lệ Quyên ban ngày không thể nào tới nên mới dám trắng trợn không kiêng nể như vậy.
Cũng không phải Kỷ Thanh Thanh không thể thiếu đàn ông, chủ yếu là không có tiền tiêu.
sống hai đời, Kỷ Thanh Thanh bản lĩnh khác không có, dụ dỗ đàn ông là sở trường tuyệt chiêu của cô ta.
Cho nên cô ta tìm một người đàn ông đã có vợ.
Đàn ông có vợ rất tốt, vừa không cần cô ta chủ động để lộ chuyện gian díu, lại vừa có thể kiếm được tiền.
Kỷ Thanh Thanh thật sự là không có tiền, cô ta lại không thể lúc nào cũng hỏi xin Trương Quốc Đống và Vương Lệ Quyên. Mấu chốt là cô ta còn không muốn làm việc, có thể nằm kiếm tiền, vì sao phải đứng kiếm tiền!
"Cô đang làm cái gì vậy?" Giọng Vương Lệ Quyên run rẩy.
Trước đây chỉ nghe đồn trong viện, bà đã thấy Kỷ Thanh Thanh ghê tởm thấu.
Giờ phút này tận mắt nhìn thấy, Vương Lệ Quyên cảm thấy dạ dày từng đợt khó chịu.
"Kỷ Thanh Thanh, cô đã kết hôn với Tôn Kiến Bân. Cô có biết mình đang làm gì không?" Vương Lệ Quyên chất vấn.
Kỷ Thanh Thanh lại bắt đầu giả vờ yếu đuối, tỏ vẻ đáng thương: "Con... Ba mẹ, sự việc không phải như vậy, hai người nghe con giải thích đã."
Nói xong, cô ta ôm mặt khóc lên.
Trương Quốc Đống trực tiếp lạnh giọng ngắt lời cô ta, mặt không đổi sắc nói: "Kỷ Thanh Thanh, đừng có giả vờ. Ta đã điều tra rõ ràng. Cô không phải là con gái của chúng ta. Vốn dĩ, nếu như không có chuyện ngày hôm nay, chúng ta còn có thể để cô ở lại đây. Hiện giờ cô đã làm ra chuyện như vậy, cô và Tôn Kiến Bân mau chóng chuyển đi."
Kỷ Thanh Thanh còn chưa hoàn hồn sau khi bị bắt gian tại giường, lại nghe được lời này của Trương Quốc Đống.
Sắc mặt cô ta càng thêm trắng bệch, vội vàng nói: "Ba, ba có ý gì! Sao con lại không phải là con gái của ba được. Con có ngọc bội..."
Trương Quốc Đống cười lạnh: "Ngọc bội từ đâu tới chẳng lẽ trong lòng cô không rõ?"
Kỷ Thanh Thanh không cam tâm thừa nhận như vậy, bước tới kéo Trương Quốc Đống: "Ba, có phải Kỷ Hiểu Nguyệt đã nói gì với ba mẹ không. Con thật sự không có! Con mới là con gái của ba mẹ."
Trương Quốc Đống nhìn Kỷ Thanh Thanh, cười lạnh với cô ta: "Ngày cô và Tôn Kiến Bân kết hôn, chúng ta đã biết cô không phải con của chúng ta. Tôn lão thái đã nói rõ ràng mọi chuyện. Việc này không có gì phải nói nữa. Cút ra khỏi tứ hợp viện của ta."
Kỷ Thanh Thanh còn muốn lên tiếng, Vương Lệ Quyên đã chậm rãi nói: "Ngưu Nhị đã bị tạm giam. Hắn đã thừa nhận cô chính là con gái của hắn. Mấy năm nay, cô và hắn vẫn luôn có liên hệ. Hắn mới là ba ruột của cô."
Kỷ Thanh Thanh nghe được tên Ngưu Nhị, sắc mặt càng thêm khó coi: "Con không biết Ngưu Nhị nào cả, sao hắn có thể là ba ruột của con được! Ba mẹ, con là con gái của hai người. Nếu hai người không tin, có thể làm xét nghiệm quan hệ huyết thống DNA. Bây giờ chẳng phải có xét nghiệm DNA sao?"
Kỷ Thanh Thanh là người sống lâu hơn người khác một đời, khi tất cả mọi người không biết xét nghiệm DNA, cô ta đã biết.
Trương Quốc Đống cười với cô ta: "Lần cô sinh non nằm viện đó, ta đã nhờ bệnh viện rút máu của cô, mang đến viện nghiên cứu đối chiếu. Cô và Ngưu Nhị là cha con ruột, cô và chúng ta không có bất cứ quan hệ nào."
Trong nước chỉ có vài phòng nghiên cứu tương đối lớn có thiết bị xét nghiệm quan hệ huyết thống DNA.
Hiện giờ người biết xét nghiệm DNA cũng không nhiều.
Kỷ Thanh Thanh vẫn muốn chống chế, ôm ngực: "Không thể nào! Ba nuôi của con nói hai người mới là ba mẹ ruột của con, con không đi! Nhất định là vì chuyện vừa rồi nên hai người không chịu nhận con có phải không."
Đầu óc Kỷ Thanh Thanh không ngừng suy nghĩ, muốn tìm lý do thoái thác.
Đúng lúc này, Tôn Kiến Bân từ ngoài cửa đi vào, hiển nhiên hắn cũng nghe được những lời vừa rồi, nhanh chóng bước vào: "Nhạc phụ nhạc mẫu, Kỷ Thanh Thanh thật sự không phải là con gái của hai người sao? Kỷ Hiểu Nguyệt mới là?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận