Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 329: Liền ý đồ kia cũng muốn tính kế người (length: 11653)

"Ta không biết Tôn gia nào cả, cũng không có hứng thú." Kỷ Hiểu Nguyệt căn bản không theo lời Kỷ Thanh Thanh hỏi.
Kỷ Thanh Thanh nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Nguyệt nói: "Ngươi không muốn biết lần trước Tôn Căn Sinh tìm ta rốt cuộc là muốn ta làm cái gì sao?"
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe Kỷ Thanh Thanh nói vậy, cười lạnh trào phúng: "Kỷ Thanh Thanh, đồ đạc đều bị ngươi cho nhà ta kia trợ cấp cho đệ đệ lão thái thái, đây còn tính là bí mật gì?"
Kỷ Thanh Thanh khẽ động con ngươi, nói với Kỷ Hiểu Nguyệt: "Ngươi hẳn là không biết, cậu ngươi ở ta lúc mười hai tuổi đã tới tìm ta. Hắn nói với ta, ta mới là con của muội muội hắn."
Kỷ Thanh Thanh vẻ mặt bình tĩnh chờ Kỷ Hiểu Nguyệt nói tiếp.
Kỷ Thanh Thanh thấy nàng không có cảm xúc phập phồng quá lớn, cắn răng nói tiếp: "Kỷ Hiểu Nguyệt, ngươi cho rằng cậu ngươi và mợ ngươi là thật lòng yêu thương ngươi sao? Kỳ thật bọn họ vẫn luôn lừa gạt ngươi. Bọn họ từ đầu đến cuối đều là đang lợi dụng ngươi mà thôi."
Kỷ Hiểu Nguyệt ôm cánh tay trước ngực, hướng nàng cười lạnh: "Kỷ Thanh Thanh, ngươi muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng, không cần phải kích thích ta."
Kỷ Thanh Thanh trầm mặc một lát, khẽ nói với nàng: "Kỷ Hiểu Nguyệt, ngươi hẳn là không biết vì cái gì Kỷ Đại Hải lại ôm ta đi. Cũng không biết mấy năm nay Tôn Căn Sinh nuôi ngươi rốt cuộc là muốn làm gì. Ngày mai, ngươi đến thành bắc tìm ta ở con hẻm nhỏ, ta cho ngươi biết hết thảy."
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn Kỷ Thanh Thanh: "Không có gì nữa? Ngươi chỉ muốn nói với ta những thứ này?"
Kỷ Thanh Thanh thấy Kỷ Hiểu Nguyệt thờ ơ, lại mở miệng nói: "Kỷ Hiểu Nguyệt, trên tay ta có thứ mà các ngươi vẫn luôn muốn, chỉ cần ngươi qua đây, ta sẽ đưa nó cho ngươi."
Kỷ Thanh Thanh hiện giờ trong tay không có bất kỳ lợi thế nào.
Nàng thậm chí ngay cả lý do để lừa Kỷ Hiểu Nguyệt qua đó tìm Tôn Kiến Bân cũng không có.
Về chuyện của Tôn gia, Kỷ Thanh Thanh biết không nhiều.
Cho nên nàng muốn dùng Tôn gia làm lợi thế, nàng cũng không nói ra được nhiều thứ hơn.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm nàng một cái, cười nói: "Hay là ngươi đổi yêu cầu khác đi!"
Kỷ Thanh Thanh nhìn vẻ mặt cười như không cười của Kỷ Hiểu Nguyệt, tức giận cắn răng: "Được! Kỷ Hiểu Nguyệt, hôm nay ta đến chính là muốn hỏi ngươi, vì sao lại tranh giành vai nữ thứ hai với ta."
Nàng thấy hôm nay không có khả năng lừa được Kỷ Hiểu Nguyệt, lập tức liền đổi đề tài.
Nàng muốn dùng phương pháp khác để lừa Kỷ Hiểu Nguyệt đi.
Chuyện này phải sắp xếp ổn thỏa mới có thể làm cho Kỷ Hiểu Nguyệt thân bại danh liệt, không thể để nàng phát hiện manh mối.
Kỷ Hiểu Nguyệt trào phúng cười nói: "Cùng ngươi tranh giành, Thôi Đạo đã định ra ngươi sao? Này phim truyền hình là ngươi đầu tư hay là ngươi bỏ tiền? Ngươi cho rằng mình muốn nhân vật nào liền được nhân vật đó?"
Kỷ Thanh Thanh hướng Kỷ Hiểu Nguyệt cười lạnh: "Kỷ Hiểu Nguyệt, mặc kệ ta có thể diễn kịch của Thôi Đạo hay không, ta cũng sẽ không để cho ngươi diễn vai nữ thứ."
Nói xong, nàng lại mở miệng: "Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi dùng phương pháp gì để lấy được vai diễn."
Kỷ Hiểu Nguyệt hoàn toàn không muốn nói nhảm cùng nàng, xoay người rời đi.
Kỷ Thanh Thanh nhìn bóng lưng Kỷ Hiểu Nguyệt, hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào với Kỷ Hiểu Nguyệt.
Đang lúc nàng chuẩn bị rời đi thì Tiêu phu nhân đến tìm Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Thanh Thanh nhìn thấy Kỷ phu nhân, nhớ tới lần trước ở Lâm gia đã gặp, nàng lập tức tiến lên chào hỏi: "Tiêu phu nhân, ngài còn nhớ ta không? Lần trước ở Lâm gia, chúng ta đã gặp nhau."
Tiêu phu nhân nhìn thấy Kỷ Thanh Thanh liền nhớ ra.
Lần trước bà đến Lâm gia là muốn cho Tiêu Nhị tìm nhà chồng.
Kết quả còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Kỷ Thanh Thanh cùng Lâm Hằng nắm tay nhau xuất hiện.
Lúc ấy bà còn chuyên môn đi nghe ngóng bối cảnh của Kỷ Thanh Thanh, làm sao có thể không nhớ rõ Kỷ Thanh Thanh.
"Tiêu phu nhân, ngài cũng là tìm Hiểu Nguyệt sao? Ta với Hiểu Nguyệt rất thân." Kỷ Thanh Thanh cười nói.
Tiêu phu nhân gật đầu: "Ta là nghe người ta nói, hiện tại khuê nữ nhà ta cùng Kỷ Hiểu Nguyệt hợp tác mở ba tiệm cà phê. Khuê nữ nhà ta đang giận dỗi với người trong nhà, ta muốn nhờ Kỷ Hiểu Nguyệt khuyên nhủ."
Kỷ Thanh Thanh nghe được lời này của Tiêu phu nhân, lập tức liền nghĩ đến việc Lâm Hằng nhắc tới.
Cùng Chung Sở Sở và Kỷ Hiểu Nguyệt hợp tác mở tiệm còn có một cô gái tên là Tiêu Nhị. Lâm Hằng còn đề cập với nàng một vài chuyện của Tiêu Nhị.
Nàng nhìn nữ nhân trước mặt, lập tức liền biết dùng biện pháp gì để lừa Kỷ Hiểu Nguyệt đến chỗ Tôn Kiến Bân.
Nàng không dừng lại nữa, chào hỏi Tiêu phu nhân rồi rời đi.
Tiêu phu nhân cũng không để ý, trực tiếp đi tìm Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Thanh Thanh nào biết chính mình vội vàng đối phó Kỷ Hiểu Nguyệt, Lâm gia đã sớm điều tra rõ gốc gác của nàng.
Lâm phu nhân còn chuyên môn tìm người hỏi thăm quá khứ của Kỷ Thanh Thanh.
Thật là trùng hợp, trong giới Quan thái thái của Lâm phu nhân vừa lúc có người ở tại gia thuộc viện quân khu Nam Thành.
Vì thế, một cú điện thoại gọi qua, đối phương sinh động như thật đem chuyện của Kỷ Đại Hải, chuyện của Kỷ Thanh Thanh và Kỷ Thành, cùng với chuyện nàng và Tôn Kiến Bân bị bắt gian tại giường đều nói ra.
Lâm phu nhân nghe xong mấy chuyện này tức giận đến mặt mày đỏ bừng.
Việc này bà đương nhiên không nói thẳng với Lâm Hằng.
Bà rất hiểu con trai mình, trừ phi Lâm Hằng tận mắt nhìn thấy Kỷ Thanh Thanh cùng người khác lăn lộn, bằng không con trai mình đều sẽ nhận định là cha mẹ đang giở trò.
Biết được quá khứ của Kỷ Thanh Thanh, bà liền trực tiếp đi tìm Vương Lệ Quyên.
Vòng tròn Quan thái thái chỉ lớn như vậy, bà nhờ Kim phu nhân dẫn theo đi nhà Trương Quốc Đống.
Bà sợ lời đồn không đáng tin, thậm chí còn hỏi Vương Lệ Quyên chuyện Kỷ Thanh Thanh giả mạo.
Vương Lệ Quyên đem sự tình đơn giản kể lại một lần.
Lâm phu nhân nghe những chuyện quá khứ đặc sắc phong phú của Kỷ Thanh Thanh, vừa kinh hãi lại vừa phẫn nộ.
Mẹ kiếp, cái con bé lẳng lơ này coi con trai bà là kẻ ngốc có tiền sao.
Nhìn cái kiểu hễ gặp đàn ông là lả lơi của nó thì trời mới biết đứa bé kia có phải con của con trai mình hay không.
Trong lòng bà nghĩ như vậy, nhưng trước mặt Vương Lệ Quyên và Kim phu nhân, bà tự nhiên sẽ không nói ra.
Dù sao thì bà cũng cần mặt mũi.
Bà lại hỏi thăm nơi ở hiện giờ của Kỷ Hiểu Nguyệt.
Chờ Lâm phu nhân đi rồi, Kim phu nhân chậc chậc nói: "Bà ta vẫn còn đang dò xét, còn coi chúng ta là dễ lừa gạt hay sao. Nếu con trai ta tìm cô nương như vậy, ta liền trực tiếp cắt đứt quan hệ với nó."
Vương Lệ Quyên cười cười: "Bà ấy chỉ có một đứa con trai, lại còn ưu tú như vậy, tự nhiên là phải cẩn thận một chút."
Hai người không nói thêm về Lâm phu nhân, Vương Lệ Quyên trực tiếp mời Kim phu nhân đi tiệm cà phê của khuê nữ nhà mình.
"Đi, ta dẫn ngươi đi cửa hàng của Hiểu Nguyệt ăn chút gì. Ngươi đi nếm thử, dồi nướng và gà chiên trong cửa hàng của con bé rất ngon." Vương Lệ Quyên không rảnh quản chuyện của Kỷ Thanh Thanh.
Lão Trương nhà bà nói, Hồ Tiểu Mỹ bên kia sắp xong việc.
Kỳ thật cho dù Tôn Căn Sinh và Tôn Học Lượng có liên lụy đến chuyện của Tôn gia năm đó, Kỷ Thanh Thanh bên này cũng không bị liên lụy đến.
Bởi vì nàng lớn lên ở Kỷ gia, từ trước đến nay Tôn Căn Sinh tiếp xúc rất nhiều với Kỷ Hiểu Nguyệt, còn với Kỷ Thanh Thanh thì không có bất kỳ tiếp xúc nào.
Kỷ Đại Hải thậm chí còn không cho Kỷ Thanh Thanh về thôn An Hòa.
Cho nên, Kỷ Thanh Thanh bên này so với Kỷ Hiểu Nguyệt càng có thể phủi sạch quan hệ.
Chắc hẳn lúc trước Tôn gia để Kỷ Đại Hải nuôi đứa nhỏ này cũng là có mục đích này.
Kim phu nhân cười nói: "Tốt! Đến lúc đó ta dẫn người đi nếm thử. Mấy tiệm kia ta đã thấy trên TV rồi. Lão Kim nhà ta còn nói với ta, là Hiểu Nguyệt mở ra."
Hai người vừa cười vừa nói chuyện đi về phía tiệm.
...
Lâm phu nhân sau khi rời khỏi chỗ Vương Lệ Quyên, liền trực tiếp đi tìm Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe được bảo mẫu nói có người tìm ở ngoài cửa, nàng cho rằng là Kỷ Thanh Thanh, nên không lập tức đi ra.
Mãi cho đến khi bảo mẫu lại qua đây nói cho nàng biết: "Hiểu Nguyệt, người kia nói mình là Lâm phu nhân."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe nói như thế, kinh ngạc nói: "Không phải Kỷ Thanh Thanh à, vậy dì bảo bà ấy mau vào đi."
Lâm phu nhân sau khi đi vào, nhìn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt, kinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng cùng khí chất tương tự Vương Lệ Quyên.
Kỷ Hiểu Nguyệt dung mạo kỳ thật không giống Vương Lệ Quyên, nhưng vừa nhìn thấy nàng, là có thể liếc mắt nhận ra nàng chính là con gái của Vương Lệ Quyên.
"Đồng chí Kỷ Hiểu Nguyệt, ta hôm nay tới đây có hơi mạo muội, ta..." Lâm phu nhân do dự không biết nên giới thiệu mình như thế nào.
Không chờ bà nói xong, Kỷ Hiểu Nguyệt đã gật đầu: "Ngài là phu nhân của Lâm đoàn trưởng, ta biết. Ta với Thôi Đạo quan hệ cũng không tệ, ta đã gặp Kỷ Thanh Thanh và Lâm Hằng."
Lâm phu nhân nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Nguyệt: "Ta hôm nay tới tìm cô là muốn cô giúp một chuyện. Con trai ta thích Kỷ Thanh Thanh. Cô hẳn là rất quen thuộc với Kỷ Thanh Thanh, cô hẳn là biết rõ con người nàng ta."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe nói như thế, thản nhiên cười khẽ một tiếng: "Lâm Hằng là con trai của ngài, ngài trực tiếp nói cho hắn biết là được rồi."
Lâm phu nhân cười khổ: "Con trai của ta, ta còn không biết tính tình của nó sao. Trước kia nó đã từng làm ầm lên. Nếu ta hiện tại nói cho nó biết Kỷ Thanh Thanh rốt cuộc là người như thế nào, nó sẽ không tin. Chỉ có khi nó tận mắt nhìn thấy, nó mới tin tưởng."
Lâm phu nhân nói xong, liền nói với Kỷ Hiểu Nguyệt: "Ta nghe nói lúc trước Kỷ Thanh Thanh đã cướp vị hôn phu của cô, cô chắc cũng hận nàng ta. Lần này coi như là trả thù."
Kỷ Hiểu Nguyệt rủ mắt xuống: "Lâm phu nhân, ta không muốn tham gia vào việc nhà của ngài. Ân oán của ta với Kỷ Thanh Thanh đã qua lâu rồi, ta cũng đã kết hôn, ta không muốn gây thêm rắc rối, ta không giúp được ngài."
Lâm phu nhân nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt, không hề miễn cưỡng, chỉ cười khổ: "Cô gái như cô mới là con gái của Trương thủ trưởng. Kỷ Thanh Thanh loại người không ra gì, không biết xấu hổ kia sao lại có thể là con gái của thủ trưởng."
Lâm phu nhân nói xong, xoay người rời đi.
Kỷ Hiểu Nguyệt không gọi bà lại.
Nàng không muốn làm người tốt một cách vô ích, giúp Lâm phu nhân đối phó Kỷ Thanh Thanh.
Lâm Hằng ở đài truyền hình, tiệm cà phê của nàng còn cần đài truyền hình tuyên truyền, một khi đắc tội Lâm Hằng, hắn ta sẽ lấy cớ để rút quảng cáo.
Nguyên tắc của Kỷ Hiểu Nguyệt là, nếu chưa tổn hại đến lợi ích của nàng, nàng sẽ không trực tiếp giúp bất kỳ ai đối phó với ai, cho dù người đó là Kỷ Thanh Thanh.
Nàng muốn thu thập Kỷ Thanh Thanh, nhất định là do nàng muốn, mà không phải vì ai khác.
...
Lâm phu nhân bên này muốn vạch trần bộ mặt thật của Kỷ Thanh Thanh, Lâm Hằng bên kia nghe được những lời đồn về Kỷ Thanh Thanh trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
Hắn không tin những lời nói hươu nói vượn của những người kia, nhưng trong lòng lại có chút hoài nghi.
Sau nhiều lần rối rắm, hắn đi tìm Tôn Kiến Bân.
Tôn Kiến Bân một lần nữa bị quản lý ký túc xá gọi ra khỏi ký túc xá.
Hắn thấy là Lâm Hằng, có hơi kinh ngạc: "Sao lại là ngươi?"
Lâm Hằng nhìn Tôn Kiến Bân, hỏi hắn: "Tôn Kiến Bân, rốt cuộc quan hệ giữa ngươi và Kỷ Thanh Thanh là như thế nào? Ngươi trước kia là vị hôn phu của Kỷ Hiểu Nguyệt?"
Tôn Kiến Bân nhìn Lâm Hằng, trào phúng cười khẽ: "Ngươi thật ngây thơ, Kỷ Thanh Thanh nói cái gì, ngươi liền tin cái đó sao."
Lâm Hằng nghe nói như thế, sắc mặt biến đổi, nhìn chằm chằm hắn truy vấn: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận