Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 203: Trước mặt giằng co (length: 8437)

Trần Bách Hợp bên này nhận được điện thoại của Tôn Hoằng thì nàng đang bận cùng lão thái thái bố trí Kỷ Hiểu Nguyệt.
Ở Trần Bách Hợp hai ngày nay thêm mắm dặm muối bố trí, lão thái thái đã gọi cho Phó lão gia hơn mười cuộc điện thoại thúc giục người trở về.
Theo Trần Bách Hợp, Kỷ Hiểu Nguyệt loại con gái nhà quê này, căn bản không xứng gả vào Phó gia.
Liền tính nàng ta có dùng hết thủ đoạn gả vào, nàng cũng không muốn nhìn thấy nàng ta sống sung sướng.
"Bách Hợp, ngươi đến viện hội họa một chuyến, bên này có chút việc." Trong điện thoại, Tôn Hoằng cũng không nói với Trần Bách Hợp chuyện nàng ta trộm tranh.
Nói rồi, hắn lại bỏ thêm một câu: "Đem những bức tranh trước kia của ngươi mang tới!"
Trần Bách Hợp nghe được lời của Tôn Hoằng, nhớ tới hôm qua Tôn Hoằng ở trong điện thoại nói, nàng có chút kích động hỏi: "Lão sư, có phải là đã quyết định đề cử ta đi tham gia cuộc thi không?"
Trần Bách Hợp biết hôm nay Tôn Hoằng sẽ nhờ một số danh gia có tiếng trong giới hội họa giúp nàng viết thư đề cử.
Nàng cho là sự tình đã định, kích động nói: "Tốt, ta lập tức tới ngay."
Bởi vì Trần Bách Hợp không thể gả cho Phó Lập Nghiệp, Trần gia bên này đã bỏ rơi nàng, nàng chỉ có thể tự mình tranh thủ.
Nàng trước kia còn có thể mượn quan hệ của Phó gia để có được không ít lợi ích.
Hiện giờ Phó Lập Nghiệp kết hôn, tin tức nàng tung ra ngoài đều thành trò cười, nàng chỉ có thể dựa vào việc kinh doanh danh tiếng của mình, mong có thể tiếp tục được người trong đại viện tử đệ nể trọng.
Bị tâng bốc quen rồi, nàng sớm đã thành thói quen đứng ở trên cao, hiện giờ không có hào quang, nàng liền không từ thủ đoạn muốn duy trì những thứ đã có.
Nàng biết Tôn Hoằng coi trọng thanh danh, cho nên lần này nàng đi dự thi nhất định có thể đoạt giải.
Nàng vui vẻ ôm một số bức tranh mà chính nàng cảm thấy không tệ lắm đến viện hội họa.
Trần Bách Hợp đến viện hội họa, che giấu vui sướng trong lòng, gõ cửa.
Tôn Hoằng tự mình ra mở cửa.
Trần Bách Hợp lễ phép chào hỏi mọi người, lập tức nàng liền thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đang nhìn nàng cười như không cười.
Trong lòng nàng dâng lên bất an.
Nàng xem qua tranh của Kỷ Hiểu Nguyệt, vô ý thức cảm thấy chẳng lẽ là Kỷ Hiểu Nguyệt muốn tranh giành suất đi thi đấu với nàng.
Trong lòng nàng bắt đầu lo lắng, nhưng lập tức lại an định xuống.
Nàng trước kia vẽ không bằng Kỷ Hiểu Nguyệt, hiện tại thì khác.
Trần Bách Hợp nhíu mày, nghi hoặc nhìn về phía Tôn Hoằng: "Lão sư, ngài tìm ta tới đây có chuyện gì không?"
Tôn Hoằng chỉ chỉ mấy bức tranh trong tay nàng, thấp giọng hỏi: "Những bức tranh bảo ngươi mang tới đều mang cả rồi chứ?"
Trần Bách Hợp chần chờ một chút, gật đầu: "Mang tới rồi ạ."
Tôn Hoằng gật đầu: "Mở ra cho mọi người xem đi."
Lúc này, Trần Bách Hợp cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng mọi người muốn so sánh tranh của nàng với Kỷ Hiểu Nguyệt.
Nàng tự tin có thể thắng.
Lần trước Kỷ Hiểu Nguyệt vẽ tranh không có nhiều kỹ xảo, bất quá là quý ở tâm ý cùng linh khí.
Những bức tranh này của nàng, bản thảo linh khí cùng thiên phú đều có, nhất định có thể thắng Kỷ Hiểu Nguyệt.
Chờ Trần Bách Hợp mở hết tranh ra, nàng chỉ vào chúng: "Đây đều là những bức tranh ta vẽ gần đây. Vẽ không được tốt lắm, mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn."
Lời nói này cực kì kiêu ngạo.
Tôn Hoằng ánh mắt phức tạp liếc Trần Bách Hợp một cái, nói với Kỷ Hiểu Nguyệt: "Kỷ Hiểu Nguyệt, cô xem những bức tranh này đi."
Kỷ Hiểu Nguyệt đi qua nhìn lướt qua những bức họa để trên bàn, giơ một bức lên: "Bức tranh này tên là 'trong nước'. Đây là bóng ma trong nước. Bức tranh này là ở trong bóng râm của mây, còn có bức này, phía sau lưng rùa."
Kỷ Hiểu Nguyệt đem tên được giấu trong mấy bức tranh chỉ ra.
Lúc này Trần Bách Hợp mới ý thức được sự tình không bình thường, nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Nguyệt: "Cô có ý gì?"
Kỷ Hiểu Nguyệt cười nhẹ với nàng: "Trần Bách Hợp đồng chí, phiền cô giải thích một chút, vì sao tất cả những bức tranh của cô đều có tên của tôi. Cô thích tôi như vậy à, vẽ tranh còn muốn giấu tên tôi vào?"
Trần Bách Hợp nghe vậy, sắc mặt đột biến, không thể tin nhìn nàng: "Cô nói bậy bạ gì đó? Những bức tranh này đều là do tôi tự vẽ. Cô muốn vu hãm tôi, cũng không thể dùng phương pháp vụng về như thế."
Khóe môi Kỷ Hiểu Nguyệt ý cười càng đậm, nàng nhìn về phía Tôn Hoằng: "Tôn lão, chính ngài nói đi? Trần Bách Hợp là học sinh của ngài. Ngài là đại gia trong giới hội họa, hành động của Trần Bách Hợp đồng chí như vậy, ngài cảm thấy hợp lý sao? Ngài trước hết để Trần Bách Hợp đồng chí giải thích một chút, vì sao trong tranh lại giấu tên của tôi?"
Trần Bách Hợp nghe được lời của Kỷ Hiểu Nguyệt, nhìn theo những chỗ nàng nói có giấu tên.
Ở những địa phương mà Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ ra, lờ mờ đều có thể nhìn thấy tên nàng.
Giờ khắc này, nàng chấn kinh.
Sao lại thế!
Những bức tranh này lại là của Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tên chó chết kia, lại đem tranh của Kỷ Hiểu Nguyệt bán cho nàng!
Nàng cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
Nàng nằm mơ đều không nghĩ tới những bức tranh mình mua lại là của Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn nàng mặt trắng bệch không nói lời nào, nàng cong môi giễu cợt cười khẽ: "Trần Bách Hợp đồng chí, những bức tranh này là tác phẩm sơ kỳ của tôi khi học vẽ cùng Nghiêm bá bá. Cô có phải là quá mức kiềm chế, lại tự cao, cầm phế bản thảo của người khác đến giả mạo? Cô cho rằng mọi người đều là người mù, hay là cảm thấy nhiều người trong giới hội họa như vậy đều không nhìn ra vấn đề của tranh."
Những đại gia hội họa đang ngồi bị chụp cho cái mũ tâng bốc như vậy, bọn họ có chút hoảng sợ.
Thật không thể nói!
Khi Trần Bách Hợp đưa những bức tranh này ra, không ai nhìn ra vấn đề.
Hôm nay nếu không phải Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ ra tên của nàng được giấu bên trong, bọn họ căn bản không ai chú ý.
Thực sự là những bức tranh này của Kỷ Hiểu Nguyệt quá có thiên phú, tên cũng được giấu quá kỹ; cùng với tranh dung hợp lại làm một, không có bất kỳ cái gì đột ngột.
Nghiêm Quan Sơn thì giễu cợt cười lạnh: "Tôn Hoằng, ông còn nhớ rõ lần trước ta nói tranh của học sinh ông không phải do cô ta vẽ, lúc đó ông nói thế nào?"
Tôn Hoằng nghe được lời này của Nghiêm Quan Sơn, sắc mặt xanh mét.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Nghiêm Quan Sơn: "Ta quên mất rồi!"
Nghiêm Quan Sơn trào phúng nói: "Lúc ấy khi hắn nhục nhã ta, mọi người dường như đều có mặt. Tôn Hoằng tuổi lớn, đã bị mất trí nhớ, chẳng lẽ người đang ngồi đều bị mất trí nhớ?"
Một đám người đều cúi đầu không nói lời nào.
Lúc này, Trần Bách Hợp mở miệng: "Việc này cũng không thể chứng minh cái gì. Chỉ là trùng hợp mà thôi. Các người làm sao có thể chứng minh những bức tranh này không phải của tôi."
Âm thanh nàng run rẩy.
Biết rõ người ở chỗ này đều đã biết chân tướng, nhưng nàng vẫn không muốn thừa nhận.
Một khi thừa nhận, nàng liền xong rồi.
Đừng nói thanh danh triệt để hỏng bét, ngay cả nhân phẩm của nàng đều có vết nhơ.
Tôn Hoằng nhìn Trần Bách Hợp lúc này còn đang giãy giụa, trong lòng cáu giận.
Đồ ngu này, tìm người vẽ thay coi như xong, ngay cả tiêu ít tiền cũng không muốn, không biết nàng lấy được phế bản thảo của Kỷ Hiểu Nguyệt ở đâu.
Nếu ngươi muốn Kỷ Hiểu Nguyệt làm người vẽ thay, hắn còn kính nể nàng có thể tìm được người vẽ thay có thiên phú như vậy. Vậy mà nàng lại dùng phế bản thảo không biết nhặt được ở đâu ra để khoe khoang.
Nàng không biết xấu hổ, hắn còn muốn mặt.
"Nếu cô cảm thấy mọi người vu hãm cô, vậy cô liền dựa theo một bức tranh trong đó, vẽ tiếp một bức khác đi. Tranh của mình vẽ thì vẫn có thể vẽ lại một bức chứ." Tôn Hoằng nói với Trần Bách Hợp.
Trần Bách Hợp nghe được lời này của Tôn Hoằng, thân thể run lên một cái, kích động ngẩng đầu: "Lão sư, ngài cũng không tin ta."
Tôn Hoằng nhìn vẻ mặt vô tội kia của Trần Bách Hợp, thiếu chút nữa mắng nàng là đồ ngu xuẩn.
Đã biến thành như vậy rồi mà nàng còn giả bộ vô tội.
Tôn Hoằng chán ghét tránh đi ánh mắt cầu cứu của Trần Bách Hợp.
Trần Bách Hợp nhìn bộ dạng của Tôn Hoằng, cắn răng một cái tiếp tục càn quấy: "Kỷ Hiểu Nguyệt, cô nói những bức tranh này là của cô, vậy cô phải chứng minh. Dựa vào cái gì muốn tôi chứng minh."
Nàng không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận!
Không thừa nhận thì không phải là nàng trộm bản thảo, thừa nhận liền hủy hết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận