Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 152: Tôn lão thái tìm đến đại viện tới (length: 8161)

"Hiểu Nguyệt, người kia chỉ muốn bồi thường tiền thôi. Không phải ngươi đã nói với ta, chuyện gì có thể dùng tiền giải quyết thì không phải là chuyện lớn sao." Tôn Đại Hoa thỏ thẻ.
Tôn Đại Hoa thật sự bị dọa sợ.
Sau khi bị giam vào phòng tối, nàng có chút ngơ ngác.
Vốn dĩ nàng nhát gan, sau này nhờ Kỷ Hiểu Nguyệt cổ vũ, nàng học được cách phản kháng, nhưng dù vậy, nàng cũng chưa từng gặp chuyện như hôm nay.
Những năm tám mươi, người dân nông thôn đối với công an và đồn công an, nỗi sợ hãi đã thẩm thấu vào trong lòng. Giống như những đứa trẻ bình thường, cảm thấy cảnh sát thúc thúc là không gì không làm được. Bọn họ không biết thế giới đen tối của người trưởng thành, không biết trong nhận thức của bọn họ có rất nhiều thứ có thể dựa vào quyền lực để thay đổi.
Kỷ Hiểu Nguyệt muốn mở miệng nói với Tôn Đại Hoa những lợi hại trong chuyện này, nhưng lời đến khóe miệng, nàng lại im lặng.
Nàng nhìn Tôn Đại Hoa ngơ ngác sững sờ trước mặt, đột nhiên ý thức được: Nàng không thể vĩnh viễn giúp đỡ gia đình cậu. Sang năm nàng sẽ đến kinh thành, gia đình cậu tạm thời không thể theo nàng cùng đi. Nàng phải làm không phải là giúp bọn họ thay đổi điều kiện kinh tế, mà là làm cho bọn họ có năng lực đối mặt với cường quyền, có phương pháp tự mình giải quyết phiền toái.
Nhìn dáng vẻ của Tôn Đại Hoa lúc này, cuối cùng nàng không phân tích hậu quả của chuyện này với Tôn Đại Hoa nữa.
Nàng chỉ khẽ gật đầu: "Được! Vậy thì bồi thường tiền."
Phó Lập Nghiệp đi tới, muốn giúp Tôn Đại Hoa giải quyết chuyện này.
Việc này không phải chuyện lớn, chỉ là hiện giờ giao thông và thông tin đều không thuận tiện, cho nên mới cần Phó Lập Nghiệp trở về lấy công tác chứng minh để chứng minh thân phận của bản thân.
Đồn công an bên này chỉ cần biết được chức vị của Phó Lập Nghiệp, sẽ không làm khó bọn họ nữa.
Kỷ Hiểu Nguyệt lại ngăn Phó Lập Nghiệp: "Không cần đi chào hỏi, ngươi để biểu tỷ ta tự mình xử lý."
Phó Lập Nghiệp kinh ngạc, lập tức cười cười: "Cũng đúng, ngươi muốn cho chính nàng gánh chịu hậu quả, biết được hậu quả sau khi nàng nhượng bộ."
Cách nhanh nhất để khiến một người trưởng thành chính là trải qua vấn đề.
Rời khỏi đồn công an, Kỷ Hiểu Nguyệt đưa Tôn Đại Hoa về nhà, cái sạp và những thứ bị sở giữ trật tự đô thị tịch thu, Tôn Đại Hoa cũng tiêu tiền lấy về.
Nàng thất hồn lạc phách vào phòng, không nói chuyện với Kỷ Hiểu Nguyệt và cha mẹ nữa.
Vương Quế Hoa và Tôn Căn Sinh hôm nay không cùng đi bày sạp, bọn họ biết Tôn Đại Hoa bị đồn công an đưa đi đã là buổi tối.
Phó Lập Nghiệp trở về lấy công tác chứng minh, thuận tiện ghé qua đây một chuyến, hắn đem sự tình nói đơn giản với bọn họ, bảo bọn họ ở nhà chờ.
Về đến nhà nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của con gái, bọn họ lo lắng kéo Kỷ Hiểu Nguyệt lại: "Hiểu Nguyệt, Đại Hoa làm sao vậy?"
Kỷ Hiểu Nguyệt im lặng một chút, nói với Vương Quế Hoa: "Cậu, mợ, hai người có muốn Đại Hoa trưởng thành không?"
Hai vợ chồng nhìn nhau, nghi ngờ nói: "Sao vậy?"
Kỷ Hiểu Nguyệt đem chuyện Tôn Đại Hoa bồi thường tiền kể lại.
Vương Quế Hoa vỗ đùi: "Đại Hoa sao có thể bồi thường tiền chứ. Nó đang làm ăn, rõ ràng không sai, đáp ứng bồi thường tiền chẳng phải là nói cho người khác biết, nó dễ bị khi dễ sao, việc này về sau khẳng định còn có thể phát sinh. Hơn nữa việc này rất có thể là Ngụy Hồng Mai tìm người làm, chỉ sợ về sau sẽ gặp phải càng nhiều chuyện như vậy! Nếu xảy ra thêm vài lần nữa, việc buôn bán này của nó còn làm thế nào được?"
Vương Quế Hoa đanh đá hơn Tôn Đại Hoa một chút, tính tình của Tôn Đại Hoa hoàn toàn theo Tôn Căn Sinh, nàng nghe Kỷ Hiểu Nguyệt nói xong lập tức hiểu ra.
Tôn Đại Hoa bị nhốt một buổi chiều trong phòng tối, rõ ràng là bị dọa sợ, nàng không nghĩ nhiều, hơn nữa trong lòng đã quen nhượng bộ.
"Mợ, về sau biểu tỷ muốn mở tiệm, hoặc là làm ăn lớn hơn. Hiện tại chịu thiệt chỉ là chịu thiệt nhỏ, mợ để nàng ấy chịu chút thiệt thòi sẽ hiểu. Cho nên việc này mợ không nên nói ra với nàng ấy, mợ phải để chính nàng ấy suy nghĩ cẩn thận, nàng ấy phải tự mình biết làm thế nào để việc buôn bán có thể phát triển tốt hơn, có thể làm ăn lớn." Kỷ Hiểu Nguyệt nghiêm túc nói với Vương Quế Hoa.
Nàng không muốn gia đình cậu dựa dẫm vào nàng để làm giàu, nàng cũng không phải nguyên thân, nàng không phải bạch liên hoa, sẽ không giúp đỡ những người không thể tự đứng lên.
Nàng muốn chính bọn họ trưởng thành, muốn bọn họ tự mình biết làm thế nào để buôn bán, làm thế nào để dựa vào đôi tay của mình làm giàu.
Vương Quế Hoa lo lắng nhìn thoáng qua phòng con gái, kéo tay Kỷ Hiểu Nguyệt: "Hiểu Nguyệt, mợ biết khổ tâm của ngươi."
Nói rồi, nàng nhớ tới chuyện nàng và Tôn Căn Sinh tìm Tôn Nhị Cường.
Nàng đem chuyện Tôn Căn Sinh đánh Tôn Nhị Cường kể lại đơn giản.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe xong, mày nhíu chặt: "Cho nên năm đó bọn họ là cố ý ôm nhầm. Kỷ Đại Hải chuyên môn nhờ Tôn lão thái nuôi ta. Bà ta còn sợ chuyện xấu của cậu và mợ, vẫn luôn khẳng định ta chính là con của mẹ nuôi ta."
Vương Quế Hoa gật đầu: "Hiểu Nguyệt, ta và cậu của ngươi thật sự không biết gì cả. Ngươi phải tin chúng ta."
Vương Quế Hoa sau khi biết chuyện này, nàng liền nói với Tôn Căn Sinh: Nàng sợ Kỷ Hiểu Nguyệt cho rằng bọn họ cùng Tôn lão thái lừa gạt nàng.
Nhưng bọn họ thật sự là không biết những chuyện này.
"Ngươi cũng biết bà ngoại của ngươi đối xử với cậu của ngươi không tốt, bà ta thật sự không nói cho chúng ta biết." Vương Quế Hoa thấy Kỷ Hiểu Nguyệt không nói gì, gấp giọng nói.
Kỷ Hiểu Nguyệt cười an ủi Vương Quế Hoa: "Mợ, hai người đối với ta móc tim móc phổi. Lúc đó tiền trên tay cậu chỉ có thể chu cấp cho một đứa nhỏ đi học, hai người vẫn ưu tiên chọn ta. Nếu không phải thật lòng thương ta, sẽ không làm như vậy."
Vương Quế Hoa xoa xoa khóe mắt, gật đầu liên tục: "Chúng ta thật sự coi ngươi là con của mình."
Kỷ Hiểu Nguyệt lại an ủi Vương Quế Hoa hai câu rồi mới cùng Phó Lập Nghiệp rời đi.
Trên đường, Phó Lập Nghiệp hỏi nàng: "Ngươi muốn rời khỏi nhà cậu ngươi sao? Cho nên mới để biểu tỷ ngươi tự mình đối mặt."
Hắn mặc dù không hoàn toàn hiểu Kỷ Hiểu Nguyệt, nhưng tính tình của nàng Phó Lập Nghiệp biết rõ, nàng thật lòng coi gia đình cậu là người nhà, nàng là người rất bao che khuyết điểm, mặc kệ phải trả giá bao nhiêu cũng sẽ bảo vệ.
Nhưng kỳ lạ là hôm nay nàng không bảo vệ Tôn Đại Hoa.
Kỳ thật chuyện ngày hôm nay rất dễ giải quyết, là chuyện nhỏ, hắn chỉ cần cho biết thân phận, sau đó tìm Đồn trưởng và sở giữ trật tự đô thị chào hỏi một tiếng, về sau cho dù có chuyện tương tự phát sinh, Tôn Đại Hoa cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy nữa.
Kỷ Hiểu Nguyệt im lặng một chút: "Ta hy vọng biểu tỷ ta có thể tự mình đứng lên, nàng ấy có thể dựa vào chính mình bảo vệ cha mẹ, mà không phải vĩnh viễn đứng sau lưng ta. Nàng ấy phải có ý kiến của mình, có năng lực tự mình xử lý sự việc, có bản lĩnh tự mình gây dựng sự nghiệp. Cũng chính vì lần này là việc nhỏ, mới muốn để chính nàng ấy giải quyết. Nàng ấy cần phải rõ chuyện gì nên thỏa hiệp, chuyện gì không thể thỏa hiệp, chỉ có tự mình đối mặt khó khăn, về sau mới càng thêm lý trí."
Phó Lập Nghiệp nghe Kỷ Hiểu Nguyệt nói, ánh mắt nhìn nàng càng thêm nóng bỏng.
Vợ của hắn thật sự quá thông minh, quá thấu đáo.
"Vợ à, sau này chúng ta có con, em nhất định có thể dạy dỗ con thật tốt." Phó Lập Nghiệp ghé sát vào vợ mình trộm hôn một cái.
Đại thẳng nam Phó Lập Nghiệp đồng chí dần dần học được cách thân thiết với vợ, thậm chí nắm vững bí quyết mặt dày.
Đàn ông trước mặt vợ cần gì mặt mũi, chỉ cần có thể hôn vợ, ôm vợ, ngủ với vợ, không biết xấu hổ thì có gì phải căng thẳng chứ.
Muốn giữ mặt mũi thì đều không lấy được vợ, không lên được giường của vợ.
Hai người lái xe trở lại đại viện.
Vừa đến cửa đại viện, người gác cổng liền báo cho hai người một tin: "Hiểu Nguyệt, người nhà của cha mẹ nuôi ngươi tới tìm ngươi. Bà ta nói là bà ngoại của ngươi, sau đó Kỷ Thanh Thanh đến, đưa người đi rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận