Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 13: Nhặt được lão đại hài tử (length: 7691)

Kỷ Hiểu Nguyệt đem quần áo đã làm xong cùng đồ ăn cho bọn hắn.
Mấy vị lão đại này vốn dĩ đều là người có lai lịch, lần này trở về cơ bản đều có thể khôi phục chức vụ cũ.
Chỉ cần trở về thành, bọn họ sẽ là những nhân vật có tiếng tăm.
Nàng đem quần áo đã may xong ướm thử lên người bọn hắn: "Đây là ta tự làm, có thể không được đẹp mắt như ở trong cửa hàng."
Nàng nói xong, lại đem đồ ăn đã chia xong phát cho mấy người.
"Đây là rau trộn ta tự làm, ăn trên đường."
Mấy nam nhân mấy năm nay đều được Kỷ Hiểu Nguyệt chiếu cố, giờ phút này muốn rời đi, đều luyến tiếc.
"Hiểu Nguyệt, ngươi đã đáp ứng chúng ta nhất định phải trở về học đại học, chúng ta ở kinh thành chờ ngươi."
Kỷ Hiểu Nguyệt cười nói với bọn họ: "Được."
Mấy người lưu luyến không rời, từng người lên xe tới đón bọn hắn.
Mấy người này lúc ban đầu đến thật sự rất thảm, may mà có Kỷ Hiểu Nguyệt.
Trước khi rời đi, bọn họ đều nhét cho Kỷ Hiểu Nguyệt chút tiền. Tiền không nhiều, mỗi người chỉ khoảng hai mươi đồng, năm người cộng lại cũng không ít.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn tiền trong tay, cười đến không khép miệng được.
Người trong thôn nhìn thấy xe con tới đón bọn họ đi, đều đang bàn tán, có chút hối hận lúc trước không chiếu cố người ta đàng hoàng.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn theo vài vị lão đại rời đi, liền vội vàng trở về.
Từ chỗ nàng đến trong thành cũng mất một khoảng thời gian, nàng phải đi nhanh lên.
Nàng lại vội vội vàng vàng về nhà cầm đầu heo thịt cùng rau trộn đi thị trấn, đến tiệm cơm Kiến Quốc.
Kỷ Hiểu Nguyệt đến tiệm cơm Kiến Quốc, Vương Hùng đã ở đó chờ nàng.
"Ta còn sợ ngươi tới chậm, không ngờ ngươi tới sớm vậy." Vương Hùng nói rồi dẫn nàng vào nhà ăn của tiệm cơm Kiến Quốc.
Tiệm cơm Kiến Quốc là tiệm cơm quốc doanh, là hình thức bữa sáng tự phục vụ, một số quan chức chính phủ quan trọng cùng quan chức đi công tác đều ăn điểm tâm ở trong căng tin.
"Đi chia cho mọi người một chút đi." Vương Hùng đẩy đẩy Kỷ Hiểu Nguyệt: "Có thể được đặt cung cấp riêng hay không, đều xem mùi vị này có thể làm cho lãnh đạo hài lòng hay không."
Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức hiểu ý, cầm rau trộn cùng đầu heo thịt chia cho mỗi bàn một ít.
Những thứ này đều là Kỷ Hiểu Nguyệt sáng sớm làm, rau trộn ăn với bánh bao và cháo là ngon nhất.
Cho dù có một số lãnh đạo thích ăn bún, cho vào trong mì cũng rất ngon.
Tuy rằng nàng rất tự tin với tay nghề của mình, nhưng làm dâu trăm họ.
Không ít người ăn xong rồi còn đến hỏi xin thêm chỗ Kỷ Hiểu Nguyệt.
Vương Hùng cười hỏi: "Vương chủ nhiệm, mùi vị này thế nào, gần đây tôi muốn làm món rau trộn cung cấp đặc biệt, tôi cảm thấy mùi vị không tệ, sợ mọi người không thích, liền nhờ đồng chí Kỷ mang tới cho mọi người nếm thử."
"Mùi vị không tệ!"
"Thật sự không tồi."
"..."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe được những lời khen ngợi, biết việc này hẳn là đã xong.
Chờ các vị lãnh đạo ăn xong, Vương Hùng nói với nàng: "Đi lấy chút đồ ăn đi, ngươi tới sớm như vậy, chắc là còn chưa ăn gì."
Kỷ Hiểu Nguyệt cũng không khách khí, cầm không ít đồ, cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Vương Hùng nhìn tiểu cô nương ăn ngấu nghiến cũng không vội, chờ nàng ăn xong mới mở miệng: "Ta hôm qua đã cùng chủ nhiệm chúng ta thương lượng qua, ngươi tạm thời mỗi ngày cung cấp cho chúng ta 50 cân rau trộn thịt đầu heo, 50 cân rau trộn, ta thấy trong rau trộn của ngươi còn có lòng lợn. Ta tính cho ngươi 50 cân thịt đầu heo là 120 đồng, rau trộn cho ngươi 50 đồng, ngươi thấy thế nào. Ta biết cuộc sống của ngươi gian nan, cho nên tiệm cơm sẽ thanh toán với ngươi theo ngày."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe được lời này của Vương Hùng, kích động đến mức ngậm một cái bánh bao trong miệng, nửa ngày không nói nên lời.
"Sao vậy? Giá cả không hài lòng sao?"
Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức phản ứng lại, lắc đầu lia lịa: "Không có, ta chỉ là không nghĩ đến mình có thể kiếm được nhiều tiền như vậy."
Trong lòng nàng nhẩm tính, 50 cân thịt đầu heo, 50 cân rau trộn, một trăm năm mươi đồng tiền lãi, một tháng là 5000 đồng, trừ chi phí ước chừng có thể kiếm được hơn ba ngàn.
Lòng lợn và thịt đầu heo vốn không đắt bằng thịt heo.
Hiện giờ nàng cần số lượng lớn, còn có thể cùng xưởng thịt nói lại giá cả.
"Ngươi là do ca của ta giới thiệu đến, ta sẽ không để cho ngươi chịu thiệt. 50 cân này là bởi vì đây là món mới, nếu về sau mọi người thích, sẽ tăng thêm số lượng. Các lãnh đạo thích, buổi trưa và buổi tối chúng ta còn có thể cung cấp cho bọn hắn." Vương Hùng nhìn tiểu nha đầu trước mặt cười đến cong cả mắt, cũng không tự chủ được mà nở nụ cười.
Nha đầu này không chỉ lớn lên xinh đẹp, còn chịu khó chịu khổ.
Hắn nhét cho Kỷ Hiểu Nguyệt 50 đồng tiền: "Đây là coi như chi phí hôm nay của ngươi, chúng ta không thể ăn không trả tiền của ngươi."
Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức đem hai phần đã chuẩn bị riêng cho Vương Hùng lấy ra: "Đây là cho Vương ca và người nhà. Ta sợ không đủ ăn, để thêm mấy cái cặp lồng. Nếu Vương ca thích, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ làm riêng cho ngươi."
Vương Hùng cười gật đầu: "Từ ngày mai trở đi, ngươi phải đưa tới trước bảy giờ, lãnh đạo là bảy giờ bắt đầu ăn cơm."
Kỷ Hiểu Nguyệt không ngừng nói lời cảm tạ, gật đầu.
...
Kỷ Hiểu Nguyệt đi ra khỏi tiệm cơm Kiến Quốc, nàng vẫn còn đang tính toán thu nhập.
Cung cấp thịt đầu heo và rau trộn cho tiệm cơm Kiến Quốc, cho dù không sống ở nông thôn cũng có thể làm được.
Tính theo thu nhập này, nàng không cần ba tháng là có thể rời khỏi thôn An Hòa.
Nàng vốn định đi xưởng thịt mua thịt đầu heo và lòng lợn, nhưng thật sự là quá nặng, nàng một mình xách không nổi, nàng phải gọi biểu tỷ đẩy xe tới đây, đem đồ vật chở về.
Nàng đẩy xe đi xưởng thịt, nói chuyện giá cả một lần nữa.
Xưởng trưởng coi Kỷ Hiểu Nguyệt như con dâu tương lai, thấy nàng mỗi ngày muốn lượng lớn, tất nhiên là ép giá cho nàng xuống thấp nhất.
Kỷ Hiểu Nguyệt cùng biểu tỷ mua nguyên liệu, vui vẻ đẩy xe trở về.
Đi đến đầu thôn, bọn họ bị hai đứa nhỏ lấm lem đụng ngã.
Kỷ Hiểu Nguyệt kéo đứa bé lại: "Chạy cái gì a?"
Nàng kéo bé gái chạy chậm lại.
Vừa giữ chặt người, nàng liền nhận ra bé gái này.
Đứa bé trong tay kẻ buôn người ở nhà ga hôm đó, không phải là bọn họ sao.
"Tỷ tỷ, cứu ta, ta sắp bị bán mất." Cô bé kia dường như cũng nhận ra Kỷ Hiểu Nguyệt, nàng như bắt được cọng cỏ cứu mạng, kéo tay Kỷ Hiểu Nguyệt, cầu xin.
Không đợi đứa bé nói xong, xa xa đã truyền đến tiếng la hét và tiếng bước chân.
Kỷ Hiểu Nguyệt liếc nhìn hai đứa nhỏ, đẩy bọn chúng vào bụi cỏ bên cạnh: "Trốn đi, ta dùng xe che cho các ngươi."
Cỏ tranh ở nông thôn rất rậm, người trốn vào trong, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Nàng bảo hai đứa nhỏ trốn vào xong, liền đẩy xe ra ven đường, một chân đạp lên xe hóng gió.
Mấy người trung niên nam nữ đi tới, hỏi thăm bọn họ: "Có nhìn thấy hai đứa nhỏ không? Một nam một nữ, khoảng bảy tám tuổi."
Kỷ Hiểu Nguyệt lắc đầu: "Trẻ con đi lạc sao? Không thấy a."
Những người kia nhìn quanh bốn phía, cũng không ngờ được một người qua đường lại giỏi lừa bọn họ như vậy, chỉ về phía trước: "Hai đứa nhóc kia nhất định là chạy về phía trước. Đừng để cho bọn chúng chạy đi tìm Phó Lập Nghiệp."
Mấy người lập tức chạy về phía trước.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn người đi xa, mới gọi hai đứa nhỏ đi ra: "Ra đi."
Tôn Đại Hoa ở bên cạnh kéo Kỷ Hiểu Nguyệt: "Hiểu Nguyệt, những người đó đang tìm trẻ con, ngươi vì sao lại gạt người ta a."
Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ chỉ hai đứa nhỏ: "Các ngươi sao lại chạy đến đây? Các ngươi không phải theo Phó Lập Nghiệp đi rồi sao?"
Nói đến đây, hai đứa nhỏ oa một tiếng, ủy khuất bật khóc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận